Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 621 - Chương 622: Kì Lạ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 622: Kì lạ

Tròng mắt Trần Hạo khẽ đảo, hỏi: "Tỷ tỷ ngươi chỉ hỏi vấn đề này khi mộng du sao?"

Cậu bé mập gật đầu nói: "Tỷ tỷ của ta du nhiều lắm, nhưng ta bị mỗi một lần, hầu hết cha mẹ ta bị quấy rầy, hơn nữa ta được Lan di chăm sóc lên cũng không biết."

Trần Hạo nói: "Chà, ngươi dẫn ta đi

xem xem."

Cậu bé vui mừng, vội vàng dẫn đường cho Trần Hạo.

Sau khi cậu bé mập chạy vào biệt thự thông báo, lông mày Trần Hạo phải cau lại khi đứng ngoài quan sát.

Thành thật mà nói, Trần Hạo hơi kinh ngạc khi mèo đen nói con gái nhà này bị tà khí xâm nhập.

Bởi vì lúc trước Trần Hạo không phát hiện gì trong biệt thự này.

Hắn rất ngạc nhiên khi nhóc mập kia nói chị gái của cậu bé tới đây mới bị.

Việc này rất kì lạ, vì con mắt Âm Dương của hắn không nhìn ra được điều gì.

Bây giờ tới gần Trần Hạo mới nhận ra, ở nơi này đúng là có tà khí tồn tại.

Luồng tà khí này rất yếu, phạm vi hoạt động chỉ trong biệt thự, ra khỏi nơi này thì không biến mất.

Mà nguồn năng lượng của tà khí chính là một người sống, người sống này có sinh khí rất yếu, đó hẳn là chị gái của nhóc mập kia.

Chỉ ngừng lại một chút để kiểm tra, Trần Hạo bước vào biệt thự.

Cậu bé mập kia đã chạy vào từ lâu để gọi chị mình.

Một lát sau có một người phụ nữ trung niên mỉm cười tới đưa trà cho Trần Hạo.

Trần Hạo nói cảm ơn, ngẩng đầu thấy có 2 người đang đi từ trên tầng xuống.

Một người là nhóc mập, một người là một cô bé tầm mười năm tuổi.

Ngoại hình khá được, cao khoảng 1m6, dáng người gầy gò, gương mặt thanh tú.

Nhưng trạng thái bây giờ của cô bé rất tệ, gương mặt trắng cắt không còn giọt máu, ấn đường đen xì, cả người uể oải không có tinh thần.

Gà trống bảo cô bé đó còn sống được ba thắng nữa, Trần Hạo cảm thấy đó chỉ là lời động viên, cô bé này sống được hơn một tháng nữa là may mắn rồi.

Nhưng Trần Hạo đánh giá tình trạng cô bé không qua bên ngoài mà là bên trong.

Tinh thần của cô bé vô cùng suy nhược nhưng điều kì quái là chỉ có tà khí quấn thân, ngoài ra không có điều gì bất thường cả.

Cái này kì quá.

Cô bé có mộng du, thân thể lại rơi vào tình trạng suy sụp, mà tà khí này không thể làm được điều đó.

Âm khí đó chỉ là vẻ bề ngoài, cô bé thành như thế là có nguyên nhân khác.

Trần Hạo suy nghĩ gì đó trong lòng.

Lúc này cậu bé mập đã đỡ cô bé xuống, giới thiệu chị gái của mình với Trần Hạo.

Giờ Trần Hạo mới biết tên tuổi của cả nhà nhóc mập này.

Nhóc mập này tên là Phương Tuấn Tuấn, chị gái của cậu ta là Phương Quân Quân. Lúc nói tên cậu hơi xấu hổ giải thích, do ba mẹ cậu không ai chịu nhường tên mình đặt cho con trai nên phải lấy từ đồng âm với tên của con gái mình để đặt tên cho con trai.

Người vừa đưa trà cho Trần Hạo chính là Lan di, bảo mẫu của nhà họ Phương.

Sau khi giới thiệu một lượt, Trần Hạo nhìn Phương Quân Quân, nói: "Ta đã đồng ý việc trị liệu cho ngươi do đệ đệ ngươi nhờ, ta sẽ giải quyết, ban đầu ta chỉ nghĩ ngươi bị nhiễm âm sát tà khí bình thường nhưng sau khi thấy ngươi ta biết mọi chuyện không đơn giản vây, muốn chữa khỏi cho ngươi không phải dễ."

"A! Vậy làm sao bây giờ?" Cậu bé mập giật nảy mình, vội vàng hỏi lại.

Phương Quân Quân thì rất bình tĩnh, cười nói: "Đạo trưởng làm hết sức là được, ta đã chuẩn bị tâm lý."

Trần Hạo gật đầu: "Ta hỏi ngươi vài câu, hi vọng ngươi có thể trả lời."

Phương Quân Quân nói: "Đạo trưởng hỏi đi."

"Ngươi cảm thấy không thoải mái từ bao giờ sau khi chuyển tới đây? Với lúc đó gì kì lạ không?"

Phương Quân Quân suy nghĩ rồi nói: "Thật ra ta cảm thấy không thoải mái trước khi chuyển tới đây cơ, bắt đầu sau hôm ta cùng bạn học đi chơi xuân về, ta đã mơ thấy một giấc mơ kì quái. Mấy hôm sau ta lại có ý muốn tới Nam Sơn, cảm giác đó rất kì."

Cậu bé mập giật mình nói: "Hình như thế, vì chuyện đó tỷ tỷ ta lần đầu tiên làm căng với ba mẹ, ba mẹ ta không khuyên được nên đành chịu, tìm hiểu nơi này một thời gian thì thấy căn biệt thự này được rao bán với giá thấp ba ta mua luôn. Biệt thự còn khá mới nên chỉ dọn dẹp một hai buổi là gia đình tôi chuyển vào. Nhưng sau hai hôm thì tỷ ấy đột nhiên hôn mê, kiểm tra thì bác sĩ nói là bệnh lạ."

Phương Quân Quân nói: "Thật ra ngày hôn mê đó ta cảm giác mình đang mơ, mơ thấy mình biến thành một người con gái thời dân quốc, học ở một ngôi trường rất đẹp, đơn phương một người con trai, nhưng ta không thấy được mặt người đó, tới lúc ta có cơ hội lại gần thì tỉnh giấc. Ta nói chuyện này với ba mẹ nhưng họ đều không tin."

"Ta tin." Nhóc mập vội vàng nói, nhưng sau đó bất đắc dĩ bảo: "Chẳng qua không có tác dụng gì."

Trần Hạo đảo mắt, nói: "Vậy ngươi còn nhớ tình hình khi mộng du không?"

Phương Quân Quân gật đầu: "Ta đều nhớ, nhưng không ai tin, ta tự mình kiểm tra thì thấy việc hôn mê, mộng du có thể là manh mối."

Nói đến đây, Phương Quân Quân hơi lo lắng nói: "Ta dựa vào kí ức khi mộng du để điều tra, bắt đầu từ thời dân quốc trở lại,bây giờ ta đã mơ thấy bảy người. Bảy người này tuổi tác khác nhau, già nhất tầm năm mươi sáu mươi, bé nhất tầm mười tuổi, có nam có nữ, thân phận khác nhau. Ta mơ thấy mình thành tiểu thư quý tộc, thành người nông dân, thành người lang bạt trong giang hồ hay như tên ăn mày ngoài đường nhận mọi khinh bỉ. Có đôi lúc ta cảm thấy những đó là ta, là những phần không thể thiếu được trong cuộc đời ta."

Trần Hạo nghe thế thì trợn tròn, kinh hãi nhìn Phương Quân Quân.

Đừng nói hắn ngay cả mèo đen cùng gà trống cũng nhìn về cô bé với ánh mắt kì lạ.

"Đạo trưởng, có vấn đề gì sao?" Thấy Trần Hạo nhìn mình như thế, Phương Quân Quân lúng túng hỏi.

Trần Hạo suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ta muốn biết ngươi đã tìm hiểu tới thời đại nào rồi?"

Phương Quân Quân nghĩ nghĩ, nói: "Mới tới triều Thanh."

Trần Hạo nói: "Giấc mơ của ngươi bao lần thay đổi một người?"

Phương Quân Quân nói: "Lung tung lắm, có đợt hai lần thì đổi người, đợt năm sáu lần mới đổi. Ta đã mơ thấy người thứ bảy này bốn lần rồi, ta đoán mấy lần nữa sẽ xuất hiện người thứ tám."

Trần Hạo gật gật đầu, nhìn Phương Quân Quân nói: "Ta đã năm được tình huống của ngươi, ừm, ta không gạt ngươi, chuyện này vừa là phúc cũng vừa là họa, được như nào thì phải đợi ngươi vượt qua lần này."

Lời Trần Hạo nói khiến hai chị em mù mờ.

Căn bệnh này giày vò khiến người ta chết đi sống lại sao có thể là phúc được?

Trần Hạo không giải thích nhiều, nói: "Nếu mọi người không có ý kiến gì, ta muốn ở lại đây hai ngày để quan sát tình hình, có lẽ sẽ biết thêm được điều gì đó, nhưng ta cần ba mẹ ngươi đồng ý mới được."

Nhóc mập vội vàng nói: "Để ta gọi cho mẹ."

Cậu ta đứng dậy gọi điện thoại.

Nhưng một lúc sau nhóc mập cầm điện thoại quay lại với sắc mặt khá lạ: "Tỷ, đạo trưởng, mẹ ta gây rắc rối rồi."

"Gì cơ?" Phương Quân Quân hỏi.

Cậu nhóc mập: "Mẹ mời một vị đại sư."

Bình Luận (0)
Comment