Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 623 - Chương 624: Tàn Linh Sơn Thần (1)

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 624: Tàn linh Sơn Thần (1)

Trần Hạo đứng dậy, vỗ mong mèo đen, ra hiệu bằng ánh mắt.

Mèo đen hiểu ý, nhảy xuống khỏi người Trần Hạo, cùng gà trống lặng lẽ chạy đi. Sau đó Trần Hạo đi theo sau cậu bé mập xem náo nhiệt.

Thời gian chậm rãi trôi, sắc trời nhanh chóng buông màn đêm.

Lúc này, sân sau biệt thự đã được dựng lên một pháp đàn.

Không khác gì mấy pháp đàn bình thường, nhưng điều làm Trần Hạo bất ngờ chính là trên pháp đàn có bày một tượng thần.

Tượng thần có vẻ đã được thờ cúng đã lâu, đang ở giai đoạn nuôi dưỡng linh tính, có thể xem là một chuẩn pháp khí.

Điều làm Trần Hạo ngạc nhiên chính là bức tượng thần mặc khôi giáp, uy vũ bất phàm này lại… không có mặt.

Tượng thần không có mặt? Đây là cái quỷ gì vậy, nếu không lộ mặt thì lập tượng làm gì?

Điều kỳ thú nhất chính là bức tượng thần không có mặt này lại có thể nuôi dưỡng linh tính!

F*ck, nếu muốn tượng thần nuôi dưỡng linh tính, yêu cầu thứ nhất chính là ý niệm chúng sinh, chúng sinh tin tưởng, nó mới có linh. Chúng sinh không tin, nó chỉ là một khúc gỗ.

Tượng thần không mặt mũi chẳng lẽ nổi danh lắm sao? Có sinh linh thờ phụng?

Trần Hạo thầm kinh ngạc, nhưng không nói gì, yên lặng quan sát.

Tình hình của Phương Quân Quân phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn. Muốn trảm yêu trừ ma gì đó, với tu vi hiện tại của Trần Hạo là chuyện khá đơn giản.

Tuy nhiên, đối với tình hình của Phương Quân Quân, Trần Hạo lại hơi phân vân, cần suy xét cẩn thận.

Diêu Phong đến đây, vừa lúc có thể thử.

Nhưng Trần Hạo cũng không ngờ, loại đại sư trông có vẻ “trên không so được, dưới dư sức hơn (5)” như tên Diêu Phong này lại có cảm giác khá cổ quái.

(5) Trên không so được, dưới dư sức hơn: Không đuổi kịp phía trước, vượt qua được phía sau. Là câu những người mang trạng thái thỏa mãn, không cố gắng tiến thủ tự an ủi bản thân.

Hơi thở khác thường trên người, tượng thần không có mặt quỷ dị.

Tên này cũng có vấn đề ha!

Pháp đàn nhanh chóng được bày trí sẵn sàng, Phương Quân Quân dựa theo chỉ thị của Diêu Phong, nằm lên bàn, cơ thể được đắp một tấm vải phù (6).

(6) Tấm vải phù: tấm vải có vẽ các ký hiệu, bùa chú.

Diêu Phong cầm kiếm gỗ trong tay, mặc một bộ đạo bào màu đen hoàn toàn khác Trần Hạo, sau đó đứng ở trước pháp đàn, bắt đầu thể hiện.

Tay ông ta niết kiếm quyết (7), chân đạp vũ bộ (8), thân thể nhẹ nhàng, kiếm gỗ loang loáng.

(7) Tay niết kiếm quyết: Tư thế tay như hình khẩu súng, ngón cái đặt trên ngón áp út, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại hướng lên trên, tay đặt trước ngực.

(8) Chân đạp vũ bộ: Một động tác bộ pháp khi đạo sĩ làm nghi lễ.

Trần Hạo không nhìn thấy uy lực ở đâu cả, nhưng động tác quả thật rất đẹp, xem khá hay.

Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của người phụ nữ và cậu bé mập, Diêu Phong đã đi xong một bộ kiếm pháp. Sau đó, ông ta gõ kiếm gỗ lên pháp đàn rồi dán một lá bùa lên kiếm, miệng lẩm bẩm. Thanh kiếm gỗ lắc một cái, bùa không có lửa lại tự bốc cháy. Người phụ nữ xem mà mắt sáng lên.

Tuy nhiên, cậu bé mập lại bĩu môi.

Đã từng thấy Trần Hạo không nhờ đến đồ vật vẫn có bản lĩnh đu trên không, vì vậy đối với màn không có lửa vẫn đốt cháy được vật, cậu cũng không thấy là chuyện hiếm lạ gì, chỉ cần bột photpho là có thể làm được.

Diêu Phong không chú ý vẻ mặt của cậu bé mập. Sau khi đốt bùa, ông ta biết động tác xuất sắc này có thể dọa người bình thường nhất, cũng thể hiện được độ ngầu của ông ta.

Quả nhiên, người phụ nữ kia nhìn không chớp mắt, làm Diêu Phong rất đắc ý.

Sau đó, ông ta lộn một vòng trên không, bay qua pháp đàn, đi tới trước mặt Phương Quân Quân, tay niết thanh kiếm, mũi kiếm gỗ nhắm ngay mi tâm Phương Quân Quân, ngón tay nhej nhàng vuốt thân kiếm.

Nhất thời, trên thanh kiếm gỗ bỗng xuất hiện một vòng sáng đỏ, chậm chạp chuyền sang người Phương Quân Quân.

Phương Quân Quân vốn khá khẩn trương. Khi ánh sáng đỏ đi vào người, cô phát hiện ánh sáng này rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với âm hàn khó có thể nói trong người, khuôn mặt cô tỏ ra rất hưởng thụ.

Diêu Phong quan sát vẻ mặt của Phương Quân Quân, phát hiện thấy tà khí âm sát trên người cô đã vơi bớt đi, ông ta liền nở nụ cười.

Thu phục được rồi, nhưng giờ chưa phải lúc kết thúc công việc. Vì hai triệu ông ta cần phải ra sức biểu diễn thêm chút nữa.

Nghĩ vậy, Diêu Phong lại múa may kiếm gỗ, bắt đầu biểu diễn quanh người Phương Quân Quân. Có lẽ được hai triệu kích thích, Diêu Phong múa kiếm cũng trở nên lưu loát hơn, khiến ông ta có cảm giác bản thân như có bước đột phá, âm thầm vui sướng trong lòng.

Nhưng Diêu Phong lại không phát hiện ra, sau khi tà khí âm sát rút đi, Phương Quân Quân có sự thay đổi khác thường.

Vẻ mặt vốn dĩ vui mừng của cô dần nhăn lại, dường như khá đau đớn, thậm chí còn không thể rên rỉ nổi.

Ngoài ra, trên người Phương Quân Quân bỗng từ đâu xuất hiện một hơi thở kỳ quái. Hơi thở này dường như rất thần thánh, nhưng cũng rất lạnh lẽo âm u.

Tình trạng của Phương Quân Quân đã được Trần Hạo phát hiện. Hắn biến sắc, bất chấp tất cả trực tiếp xông lên, đồng thời hô lớn: "Diêu đạo hữu, mau nhìn Phương Quân Quân."

Diêu Phong đang thể hiện rất sung, vừa nghe thấy thế liền nhíu mày, không nhìn Phương Quân Quân mà nhìn về phía Trần Hạo trước.

Vị đạo hữu Trường Sinh này, nhìn ngươi lúc nãy còn vô cùng khiêm tốn, sao hiện tại lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế chứ? Không biết ta đang thể hiện… không đúng, diễn pháp sao? Ngươi xen ngang như vậy rất dễ gây hiểu lầm đấy.

Đang định mở miệng, Diêu Phong phát hiện người phụ nữ và cậu bé mập cũng la lên.

Diêu Phong bỗng dâng lên cảm giác bất an, vội vàng xoay người, sau đó ông ta liền đực cả mặt ra.

Cô gái vốn đang nằm trên bàn, tà khí âm sát có vẻ đã được loại trừ, cơ thể hồi phục hoàn toàn chợt đứng dậy.

Không đúng, cô không phải đứng dậy bình thường, mà là đứng xiên vẹo.

Chân giẫm lên bàn, thân thể nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, khuôn mặt tái nhợt dựa sát vào mặt ông ta, sát đến nỗi Diêu Phong có thể cảm nhận được ánh mặt lạnh như băng của cô gái đang toát ra hàn ý.

Ùng ục!

Yết hầu chuyển động, Diêu Phong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo toát lên từ bàn chân, xộc thẳng lên đầu.

Ngay sau đó, trong đầu ông ta hoàn toàn trống rỗng, cả người theo bản năng muốn xoay người tách khỏi cô gái.

Nhưng ông ta vừa bước đi liền bị chúi người xuống suýt ngã. Ông ta quay đầu nhìn lại, cổ chân đã bị cô gái chộp lại, khiến ông ta tiến không được, lùi cũng không xong.

Chết tiệt, chuyện gì vậy chứ?

Diêu Phong sợ tới mức bay mất hồn, vội vàng vung thanh kiếm gỗ bổ về phía cô gái.

Hạ kiếm xuống, hồng quang chợt lóe, thanh kiếm gỗ răng rắc gãy làm đôi.

Diêu Phong: "…"

"Buông!"

Lúc này, Trần Hạo lại gần, ngón tay đặt trên cổ tay cô gái, lôi quang chợt lóe, Phương Quân Quân rốt cuộc cũng buông tay, làm Diêu Phong ngã xuống đất. Ông ta cắn răng chịu đựng vội vàng chạy ra ngoài.

Phương Quân Quân không nghe theo cũng không chịu bỏ qua, thân ảnh từ trên bàn bay lên hướng về phía Trần Hạo.

Trần Hạo không sợ hãi hoảng hốt, chân đạp gió. Hắn không lùi lại mà tiến lên, thân thủ như tia chớp túm lấy cổ cô gái.

Bình Luận (0)
Comment