Phương Quân Quân giãy dụa không thoát ra được, đột nhiên trên người cô phát ra một vòng sáng xanh, đánh văng Trần Hạo. Sau đó, Phương Quân Quân lại đứng trên bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía mọi người.
Trần Hạo đứng vững lại, hỏi: "Diêu đạo hữu, ngươi không sao chứ?"
Diêu Phong lắc đầu: "Ta không sao, đa tạ, đạo hữu cứu mạng." Bốn chữ cuối, Diêu Phong nói với giọng điệu rất lạ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Ban nãy thấy hắn vô cùng bình thường, không ngờ lại lợi hại như vậy, còn có thể đấu với cả cô gái khiến ông ta sợ chết khiếp. Chết tiệt, tên này che giấu tu vi sao?
Nhưng hắn còn trẻ như vậy, sao có thể có tu vi cao đến vậy chứ?
"Không sao là tốt rồi." Trần Hạo gật đầu.
Diêu Phong nhìn Phương Quân Quân, nói: "Trường Sinh đạo hữu, tình huống này là sao? Không phải cô ta bị tà khí âm sát quấn thân sao? Sao lại biến… biến thành ra như vậy?"
Trần Hạo nói: "Khí âm sát chỉ là phụ, bệnh lạ của cô ấy có nguyên nhân khác. Giờ ngươi thấy rồi đấy, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi."
Diêu Phong đen mặt.
Ta nói mà, mấy vấn đề nhỏ nhặt như chuyện loại trừ tà khí âm sát này mà có thể kiếm được hai triệu! Vậy chẳng khác nào là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm sao có thể chứ?!
Được rồi, bây giờ đã phát hiện vấn đề. Hai triệu này có thể không chỉ không kiếm được, chỉ sợ còn bị lỗ vốn ấy chứ!
"Đạo hữu, có biện pháp đối phó không? Ta thấy cô ta hình như không được bình thường lắm." Diêu Phong nhíu mày để ý, nghi ngờ nói.
Trần Hạo cũng đang nhìn Phương Quân Quân, nghe vậy liền cười nói: "Đâu chỉ không bình thường, trước đó ta đã nghĩ có thể là chuyển thế bẩm sinh, nghịch mệnh thức tỉnh. Nhưng hiện tại xem ra phán đoán của ta không đúng rồi, đây có chỗ nào giống bẩm sinh, nó là Thổ Địa."
"Thổ Địa!" Diêu Phong sửng sốt.
Trần Hạo nói: "Ngươi không thấy sao, năng lượng tỏa ra trên người cô ấy là thần lực. Đây là năng lượng được chuyển hóa từ suy nghĩ của chúng sinh, thần linh mới có thể khống chế được. Nếu ta đoán không sai, đây là linh hồn Sơn Thần núi Nam. Nó bị rơi xuống mấy trăm năm trước, tàn linh bất diệt, luân hồi chuyển kiếp, đến thế hệ của cô gái thì bất ngờ thức tỉnh, đáng tiếc cô gái không phải người tu hành, thân thể quá bình thường. Linh hồn Sơn Thần chỉ có thể ảnh hưởng cô ấy chuyển đến sống ở núi Nam, hấp thụ khí địa linh núi Nam, bù đắp cơ thể suy nhược, vậy nên trên người cô gái mới có tà khí âm sát. Cái này không phải là bị nhiễm mà là địa linh núi Nam bổ sung, không chặn được."
Diêu Phong nhìn kỹ, đồng tử co lại.
"Đúng là thần lực, không đúng, Thổ Địa sống lại, thân thể người phàm tuyệt đối không chịu nổi. Nó còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chỉ mới thức tỉnh một nửa." Diêu Phong la lớn.
Trần Hạo nở nụ cười: "Không sai, chỉ mới thức tỉnh một nửa. Diêu đạo hữu, có hứng thú giết thần không?"
Diêu Phong hít khí lạnh.
Giết thần!
Mẹ nó, nghe vậy có kích thích không cơ chứ?
Hơn nữa, thần linh dễ giết vậy sao, cho dù vẫn đang ở trạng thái nửa thức tỉnh?
"Diêu đạo hữu, ngươi có thể không tham dự, nhưng hành vi lúc trước của ngươi đã kích thích nó thức tỉnh. Đồng nghĩa với việc ngươi đã phá rối quá trình sống lại của vị Sơn Thần này. Việc này đã khiến nó ghi hận, hiện tại không giết nó, một lúc nào đó nó sẽ trả thù ngươi. Ngươi phải suy xét cho kỹ, một vị thần linh sống lại đi trả thù sẽ đáng sợ cỡ nào!" Trần Hạo ẩn ý nói, hoàn toàn đánh tan ý định rút lui của Diêu Phong.
Mắt nhìn Trần Hạo, Diêu Phong ngoài cảm giác khổ sở còn thấy thắc mắc.
Người này rõ ràng rất giỏi, lại giả heo ăn thịt hổ (9), chẳng lẽ hắn là cố ý hãm hại của ta? Mã lặc sa mạc, lão tử nhớ kỹ ngươi .
(9) Giả heo ăn thịt hổ: Giả vờ tỏ ra yếu đuối đánh lừa đối thủ, sau đó ra đòn trí mạng.
"Được rồi, đạo hữu, ngươi nói phải giết như thế nào đây?" Diêu Phong quyết định, ngữ khí cũng trở nên quả quyết.
Trần Hạo nói: "Tu vi của ngươi không được, hãy bảo một đạo sĩ khác trong người ngươi bước ra đi."
Diêu Phong mở to mắt: "Ngươi làm thế nào…"
Trần Hạo nói: "Bớt nói xàm đi, không muốn chết thì đổi người ngay. Những trường hợp thế này, ngay cả làm người đứng xem cũng không hợp với ngươi."
Diêu Phong: "…Vì sao ta lại có xúc động nhất thời muốn liên thủ với Sơn Thần?!"
Trần Hạo lườm ông ta, Diêu Phong chạy đi đến trước pháp đàn, hai tay cầm lấy tượng thần không mặt, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm. Đột nhiên, Diêu Phong đập tượng thần không mặt vào mặt mình.
“Ba” một tiếng, thân thể Diêu Phong ngã xuống. Ngay khi sắp ngã xuống đất, Diêu Phong đột nhiên mở to mắt, nhảy lên lộn một vòng rồi vững vàng đứng thẳng.
Ngay sau đó, Diêu Phong nói bằng một giọng nói quái dị: "Chết tiệt, gì mà đánh thức bạo lực thế! Xảy ra chuyện gì?"
"Không có thời gian giải thích, huynh đệ, có bản lĩnh gì có thể bức thần linh ra khỏi thân thể người phàm không?" Trần Hạo trực tiếp hỏi.
Diêu Phong nhìn Trần Hạo, nói mỉa: "Thần linh nào sẽ hạ mình nhập vào người… Ui chu choa, có thật này! Ey, đây là tàn linh chuyển kiếp, thú vị! Vị thần này còn tránh được việc quên đi kiếp trước, thú vị đấy."
Diêu Phong vừa kinh ngạc vừa phấn khích đánh giá Phương Quân Quân.
Phương Quân Quân vẫn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Cô đứng trên bàn, tuy ánh mắt nhìn mọi người khá lạnh lùng nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, ánh mắt này không hề có tiêu cự, vẻ mặt hơi mê man.
"Ta hỏi này, ngươi xem đủ chưa? Có biện pháp nào bức tàn linh Sơn Thần ra khỏi cơ thể cô ấy không?" Trần Hạo không nhịn được lên tiếng hỏi.
Diêu Phong nhếch miệng cười, nhìn Trần Hạo nói: "Đạo hữu, ngươi cứng nhắc quá, bị bức ra là con bé, bị đánh ra mới là tàn linh."
Trần Hạo: "…"
"Đánh nó ra? Đánh như thế nào?"
Trần Hạo nhíu mày lại, mở miệng hỏi.
Diêu Phong nhếch miệng cười nói: "Có thể ba ba ba được không?"
Trần Hạo: "..."
"Mặc dù linh hồn còn sót lại của Thần Núi này là tái sinh sống lại, phù hợp với quy tắc của đại đạo, nhưng dù sao đi nữa nó cũng không phải là con đường chính quy, cho nên sau khi tái sinh sẽ có một cánh cửa, mà cánh cửa này chính là cốc đạo, chỉ cần ngươi tấn công cốc đạo..."
"Ngừng!"
Trần Hạo không nhịn được ngắt lời của Diêu Phong, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ông ta nói: "Ta nói chúng ta có thể đàng hoàng một chút không? Ngươi càng nói càng quá phận, chúng ta đang cứu người, chứ không phải đang hại người. Đây chỉ là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà ngươi... , đạo hữu, nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta sẽ là tội phạm."
Diêu Phong chớp chớp mắt, tự hỏi: "Đánh đòn, bây giờ cũng được xếp vào trong tiêu chuẩn tội phạm à? Chính trị còn khắc khe hơn Mãnh Vu Hổ a! Đã nói là thời đại thịnh vượng mà, ta ngủ có bao lâu đâu, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?"
Trần Hạo: "..."
"Ngươi nói, đánh đòn?" Trần Hạo nghi ngờ hỏi.
Diêu Phong nói: "Đúng vậy, cốc đạo không phải là chỉ cái mông nha, ta nói rất khó hiểu ư?"
Khóe miệng của Trần Hạo giật một cái.
Đmm, không phải là ngươi nói rất khó hiểu, mà là rất dễ khiến người khác hiểu sai.
"Không, là ta nghĩ nhiều thôi, đạo hữu nói tiếp." Trần Hạo một mặt ấm ức nhận sai.
Diêu Phong cười nói: "Khi ngươi tấn công cốc đạo, ngươi phải sử dụng vũ lực, bởi vì khi ngươi tấn công nó, sẽ khiến cơ thể mà linh hồn còn sót lại khống chế sinh ra phản ứng dữ dội, nhưng điều này không quan trọng, ngươi phải duy trì nhịp điệu, trong nàng..."
"Đạo hữu không cần giải thích chi tiết, chỉ cần nói cho ta biết phải làm thế nào, linh hồn còn sót lại của Thần Núi mới bị đuổi ra ngoài." Trần Hạo nghe không nổi nữa, đmn, con hàng này có độc, nói chuyện hoàn toàn khác so với người bình thường.