Diêu Phong nói: "Đừng ngừng đánh đòn, đừng để linh hồn còn sót lại chạy khỏi cốc đạo là được."
Trần Hạo nhíu mày: "Lời giải thích này là như thế nào? Không phải là cần phải đuổi đi hay sao? Tại sao lại không cho nó chạy ra?"
Diêu Phong nói: "Bởi vì cốc đạo là một nơi ô uế, nó muốn đi từ cốc đạo đương nhiên sẽ mang theo linh hồn và cơ thể để cùng một chỗ, đến lúc đó cô bé này sẽ không cứu được, như vậy không bằng trực tiếp làm một chiêu răng rắc, cách làm chính xác, lại bức linh hồn còn sót lại ra khỏi cơ thể, chủ động tách ra, ừm, tất nhiên là, cái này phụ thuộc vào sức tấn công của ngươi, có thể khiến nó không chịu đựng được hay không."
Trần Hạo như có điều suy nghĩ, nhìn Diêu Phong nói: "Vậy đạo hữu thì sao? Ngươi làm cái gì?"
Diêu Phong cười: "Ta trói cô bé lại."
Trần Hạo: "..."
Im lặng một lát, Trần Hạo nhìn về phía thiếu phụ(1) xinh đẹp, nói: "Ngươi cũng nhìn thấy đấy, bây giờ con gái của ngươi rất nguy hiểm, ta muốn xin ý kiến của ngươi, ngươi có muốn chúng ta cứu hay không, quá trình này rất nguy hiểm, ta không dám hứa con gái của ngươi..."
(1) Thiếu phụ: phụ nữ đã có chồng.
"Điều này có thể bảo đảm." Diêu Phong ngắt lời của Trần Hạo.
Trần Hạo đen mặt.
Đm, đừng có nói đầy đủ như thế được không, nếu như thật sự xảy ra chuyện, mẹ nó ngươi chịu trách nhiệm cái gì?
"Thực sự, linh hồn còn sót lại chỉ là khó chơi, không có đáng sợ như ngươi nghĩ đâu, đạo hữu, làm đàn ông, ở trước mặt phụ nữ, nhất định phải tự tin, nếu không dạng như ngươi sẽ phải cô đơn suốt đời." Diêu Phong tiếp tục nói.
Trần Hạo chán nản, cũng mặc kệ con hàng này, vẫn nhìn thiếu phụ xinh đẹp này.
Cơ thể của thiếu phụ xinh đẹp hơi run rẩy, vẻ mặt có chút hoảng loạn. Tình huống ác liệt của con gái, ngoài sức tưởng tượng của cô, ban đầu cô cứ tưởng là bị một vài đồ vật không sạch sẽ ảnh hưởng, không nghĩ tới lại giống như loại trúng tà.
"Ta muốn." Cuối cùng thiếu phụ xinh đẹp cũng mở miệng, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết.
Trần Hạo cười nói: "Vậy thì tốt, có khả năng quá trình sẽ không tốt, hi vọng ngươi thông cảm."
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía Diêu Phong.
Diêu Phong bày ra một tư thế đẹp trai, mỉm cười nói: "Phụ nữ nói muốn, thì đàn ông không thể nói không được."
Trần Hạo: "...Nói tiếng người."
Diêu Phong nói: "Ta tiến công từ phía trước, ngươi đánh lén từ phía sau, chúng ta trước sau giáp công."
"..."
Trần Hạo bất lực phun tào(2).
(2) Phun tào: một ngôn ngữ mạng của TQ, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Không biết vì sao, mỗi khi con hàng này nói chuyện, khiến cho hắn có loại xúc động muốn quất ông ta.
Nhưng mà cứu người quan trọng hơn, Trần Hạo lười nhiều lời, thân ảnh lui xuống, mà Diêu Phong thì gầm một tiếng, quả nhiên lao về phía mặr trước.
Cảm nhận được động tác của Diêu Phong, Phương Quân Quân vốn đang đứng im đột nhiên nhìn về phía Diêu Phong, khóa chặt khí tức.
Chờ Diêu Phong tới gần, Phương Quân Quân trực tiếp vượt lên tấn công trước, tàn bạo phản công.
Diêu Phong cười hắc hắc, bắt lấy tay của Phương Quân Quân, sau đó ấn xuống đất, một giây sau, ánh sáng trong tay hắn di động, nhanh chóng biến thành một cái khóa, khóa cổ và hai tay của Phương Quân Quân lại.
Một màn này làm cho Trần Hạo đang chờ đợi thời cơ để hành động Trần Hạo mở to mắt nhìn.
Cái khóa kia chính là một loại hình phạt treo cổ tù nhân thời cổ đại, rất phổ biến trên TV, không tình là đặc biệt.
Trần Hạo thấy kỳ lạ là, cái đồ chơi này lại là do pháp lực của Diêu Phong biến thành, như thể đó là một phần của cơ thể ông ta, trong lòng Trần Hạo vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc lai lịch của con hàng này là gì?
"Ta nói ngươi còn nhìn cái gì nữa, còn không mau đánh đi, ta không giữ được lâu đâu." Diêu Phong nhìn Trần Hạo đang đứng ngốc ra, vội vàng nói.
Trần Hạo hoàn hồn, không dám nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi lên, đặt lên người Phương Quân Quân.
Phương Quân Quân ra sức giãy dụa, khí tức trên người cũng trở nên nóng nảy hơn.
"Mau đánh đi, linh hồn còn sót lại này cảm giác được có gì đó không ổn, không thể để cho nó gây rối nữa." Diêu Phong vội vàng mở miệng.
Trần Hạo nhìn mông của cô bé, hơi lúng túng nói: "Phương Quân Quân, xin lỗi." Nói xong, Trần Hạo giơ tay lên, giơ một bàn tay đánh thật mạnh xuống.
Bốp một tiếng, thịt thịt bật lại, Phương Quân Quân mạnh mẽ giãy dụa, nhìn như không có phản ứng nào.
Trần Hạo: "..."
Diêu Phong tức giận: "Huynh đệ, pháp lực của ngươi đâu? Thần thông đâu? Không phải là dùng bàn tay bình thường a, ngươi phải dùng pháp lực, như thế mới có thể bức linh hồn còn sót lại kia ra a."
Trần Hạo cười gượng gạo, thì ra là phải dùng pháp lực a, sao không nói sớm chứ, một luồng pháp lực nhanh chóng ngưng tụ trong tay hắn, giơ một bàn tay lên đánh lại lần nữa.
Lần này, bàn tay rơi xuống, pháp lực nổ trên mông, ngay lập tức, cơ thể của Phương Quân Quân cứng lại, đôi mắt trừng to, gào một tiếng, biểu cảm của nàng bị bóp méo, trông như rất đau đớn. Cùng lúc đó một bóng ma như có như không di động trên người nàng.
Diêu Phong vui mừng: "Nhanh, tiếp tục, dùng lực lớn, đừng có ngừng."
Trần Hạo vẫy vẫy bàn tay, ba ba ba lần lượt rơi xuống, mỗi một lần nổ pháp lực, bóng ma trên người Phương Quân Quân đều dao động một lần, mỗi một lần đều sẽ xuyên thấu một bộ phận ra bên ngoài. Trong khoảnh khắc đó, bóng ma run run kia, đã lộ ra một nửa. Trên mặt của bóng ma cũng từ tức giận, biến thành hoảng sợ.
"Yêu tà lớn mật, các ngươi khinh nhờn thần linh, sẽ nhận lấy thiên khiển, chết không yên lành." Đột nhiên trong miệng của Phương Quân Quân phát ra một tiếng gào lớn bén nhọn.
Diêu Phong bĩu môi: "Thiên khiển? Nói nhảm, nếu như có thiên khiển, loại đoạt xá tái sinh như ngươi, Tà Thần tai họa của sinh linh là người đầu tiên chết không yên lành."
Nói xong cũng không đợi Phương Quân Quân mở miệng, Diêu Phong nhìn Trần Hạo nói: "Chuẩn bị kỹ, kéo nó từ trong miệng ra."
Trần Hạo đang sắp hạ thủ, bỗng nhiên dừng động tác lại.
Đại gia, lời nói của con hàng này, không thể suy nghĩ quá sâu xa, mẹ nó quá bẩn.
Sau đó, Trần Hạo ngưng tụ pháp lực vào một bàn tay, mạnh mẽ đánh xuống.
Trong nháy mắt, cơ thể của Phương Quân Quân run lên, tiếp theo một cái bóng mờ nhạt bay ra từ trong người nàng.
Diều Phong đứng trước mặt Phương Quân Quân mắt sáng lên, bất ngờ há miệng hút vào, bóng ma kia liền bay vào trong miệng của ông ta.
Không đợi Diêu Phong cảm nhận được hương vị của linh hồn còn sót lại của Thần Núi, một vòng màu vàng kim đột ngột từ trên trời rơi xuống, bao lấy cơ thể của ông ta, xiềng xích mà ông ta khống chế Phương Quân Quân lập tức tan rã.
Diêu Phong: "..." ...
"Nha nha Thiết Khắc thật rắc rối, trên bộ đồ của anh Hạo ta, có cái biện pháp gì, càn khôn định thần có huyền diệu, có huyền diệu, xâu không xâu, tiểu bỉ nhỏ ngươi còn có chiêu gì?"
Theo sau vòng màu vàng kim sáng bao vây Diêu Phong, là một đoạn rap nhịp nhàng truyền tới, sau đó gà trống đi theo nhịp điệu, lắc cánh, từng bước một bước qua.
Diêu Phong: "..."
"Bất ngờ không? Kinh hỉ không?"
Nhìn bộ dáng trợn mắt hốc mồm của Diêu Phong, Trần Hạo cười tủm tỉm mở miệng hỏi, trên mặt không có vẻ kinh ngạc nào.