Tiếng thét này có sức mạnh rất lớn, khuếch tán ra, lập tực cả tòa nhà khu nội trú làm bằng kính bịch một tiếng vỡ nát, rất nhiều bình thuốc cũng bị vỡ ra, nháy mắt, khu nội trú loạn hết cả lên.
Cảnh sát trung niên đối mặt trực diện với Lỗ Nhã Quân khi thét, thất khiếu (*) chảy máu, vẫn kiên cường đứng dậy, hai tay tạo pháp quyết, bảo vệ cảnh sát đang hôn mê sau lưng.
(*) Thất khiếu: Bảy cái lỗ gồm: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, và miệng.
Đợi tiếng thét chói tai lắng xuống, cảnh sát trung niên giống như mất hết sức lực, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này, Trần Hạo cũng bỏ vòng bảo vệ với chị và mẹ của Lỗ Nhã Quân, cười tủm tỉm nhìn về phía cảnh sát trung niên nói: "Không tồi, trong lúc nguy cấp, còn cân nhắc cứu người."
Cảnh sát trung niên tức giận trợn mắt nhìn Trần Hạo, yếu ớt nói: "Có tâm tư nói nhảm, còn không bằng ngẫm xem làm sao khống chế được quỷ dị này."
Trần Hạo nói: "Muốn khống chế nó không khó, chẳng qua ta muốn hỏi người, người thật sự không có ý định nói cho ta biết lai lịch của quỷ dị này?"
Cảnh sát trung niên im lặng một lát rồi nói: "Đây không phải quỷ dị của Trung Quốc."
Trần Hạo cau mày cười nói: "Mẹ, thứ đồ chơi này giao cho ta."
Cảnh sát trung niên vội vàng nói: "Ngươi chớ khinh thường, quỷ dị này cực kì khó chơi, hơn hai mươi năm trước đến Trung Quốc chúng ta có âm mưu làm loạn, sau khi bị phát hiện, bị đánh cho tàn phế, vẫn chạy trốn được, lần này phát hiện, nếu là lại để cho nó chạy... Chạy..."
Ông ta còn chưa nói xong, hai mắt lập tức trừng lớn.
Chỉ thấy Trần Hạo quả quyết tiến lên, sau đó một quyền đánh xuống, bịch một tiếng đánh cho Lỗ Nhã Quân nổ tung, sau đó vẫy tay một cái, một hồn phách bay ra, bị Trần Hạo thu vào.
Sau đó, Trần Hạo quay người nhìn về phía cảnh sát: "Ngươi nói cái gì?"
Cảnh sát trung niên ngơ ra một lát, kinh ngạc nói: "Quỷ dị đâu?"
Trần Hạo cười nói: "Bắt rồi a, mặc dù không dễ giết chết, nhưng có thể trấn áp. Yên tâm, nó không chạy được đâu."
Cảnh sát trung niên hoàn hồn, vội vàng nói: "Quỷ dị này người không thể...." Nói xong, ông ta đột nhiên dừng lại, dường như có chút chần chờ.
"Không thể cái gì?" Trần Hạo cười híp mắt hỏi.
Cảnh sát trung niên nhìn thật lâu vào Trần Hạo nói: "Đạo hữu, không phải ta nói mạnh miệng, vì thứ tà vật này, chúng ta đã ẩn núp hơn hai mươi năm, ta từ một chàng trai nhịn đến hiện tại đã gần 50 tuổi, rất khó khăn mới phát hiện được nó, ngươi không thể mang đi."
Trần Hạo cười nói: "Cái này là có ý gì, chẳng lẽ chỉ một câu đây là thứ bộ môn liên quan truy nã, thì là của các người à?"
Cảnh sát trung niên lắc đầu nói: "Không, cho dù là ban ngành liên quan, cũng không quản được chúng ta, chúng ta là bộ phận nghiên cứu của bộ môn liên quan, sự tồn tại của bộ phận nghiên cứu là để phân tích tất cả sức mạnh phi tự nhiên, dùng cho sinh hoạt của dân chúng, quân sự, dùng để bảo vệ Trung Quốc, dự phòng bất trắc. Ta thuộc bộ nghiên cứu, năm đó, lúc ta gia nhập bộ nghiên cứu, đã thề với cờ tổ quốc, đời này kiếp này, cống hiến cho Trung Quốc, lúc còn sống, hay chết cũng không hối hận."
Trần Hạo bình tĩnh nhìn cảnh sát trung niên, không nói chuyện, cũng không có phản bác.
Cảnh sát trung niên dừng một chút, tiếp tục nói: "Liên quan tới quỷ dị này, năm đó lần đầu nó vào Trung Quốc, chúng ta cũng không có coi trọng, cho đến khi nó bộc lộ ra năng lực kinh người."
Trần Hạo rốt cuộc mở miệng, nói: "Chính là chia ra ba hồn này, sống chết tuần hoàn?"
Cảnh sát trung niên lắc đầu nói: "Không phải, là làm lành vết thương, quỷ dị này có thể kí sinh trên cơ thể, cơ thể bị nó kí sinh, sẽ có được khả năng bất tử, cho dù là bị thương nặng cỡ nào, dù là đầu hay là tim bị vỡ nát, đều có thể mọc lại."
Trần Hạo trừng mắt: "Species?" (Vật chứa)
Cảnh sát trung niên cười nói: "Nếu so sánh với quỷ dị này, phim khoa học viễn tưởng Species được xem là gì. Về sau chúng ta phát hiện điểm thần kì của quỷ dị này, chúng ta điều tra mới phát hiện nó trốn ra từ cấm địa bí ẩn mà Tòa Thánh trấn áp, Tòa Thánh cũng đang tìm nó khắp nơi, không biết nó đã lén chạy tới Trung Quốc của chúng ta. Sau đó chúng ta bắt đầu đuổi bắt nó, đáng tiếc kiến thức về quỷ dị này không đủ, để nó tìm được cơ hội chạy thoát, chạy trốn tới đây, biến mất không còn tăm tích, chúng ta cho rằng nó đang trốn đi, liền ngồi chờ, không ngờ nó ra quyết định rất nhanh, chuyển thành cơ thể con người, khiến nó có thể sinh con, quan trọng là năng lực làm lành của nó cũng được truyền lại."
Nói đến đây, hai mắt cảnh sát trung niên sáng rực nói: "Hiện tại xem ra, sau khi quỷ dị này chuyển thành con người, năng lực trở nên thần kì hơn, nếu như có thể nghiên cứu rõ ràng, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích cho Trung Quốc chúng ta, cho nên, đạo hữu ngươi không thể mang đi."
Trần Hạo im lặng, nhưng trong lòng thì thở dài.
Nói nửa ngày, thì ra là nhà khoa học điên cuồng!
Chậc chậc, nghiên cứu quỷ dị? Các ngươi cũng thật sự là gan to bằng trời, hơn nữa nhìn tình huống này, là muốn cắt thành khúc mà nghiên cứu a! Tưởng tượng một chút, đã cảm thấy không rét mà run.
Người nghiên cứu khoa học, là không thể trêu vào!
Nhưng mà Trần Hạo cũng không thể không nói, quỷ dị này, thật đúng là đáng giá nghiên cứu, một hồn phách chết đi, hồn khác lập tức sống lại, quả thực rất thần kì. Nếu như có thể nghiên cứu ra bí mật nào đó từ bên trong, đối với Trung Quốc mà nói, có rất nhiều lợi ích.
Nhìn Trần Hạo không nói lời nào, cảnh sát trung niên cắn răng nói: "Ta biết thần thông của đạo hữu rất cao siêu, có lẽ không sợ ban ngành liên quan, nhưng mà đạo hữu à, người cũng là người Trung Quốc, mảnh đất này nuôi dưỡng người, chẳng lẽ làm chút gì đó cho quốc gia, cũng không tình nguyện sao?"
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Được rồi, ngươi cũng không cần khích tướng, ta cũng không nói muốn dẫn thứ này đi, chẳng qua dù sao cũng là ta bắt được, các người có thể đưa đi, lấy đồ vật để giao dịch, yêu cầu của ta cũng không nhiều, bộ nghiên cứu của các người trâu bò như vậy, chắc hẳn góp nhặt được rất nhiều Đạo Kinh, kỳ văn bí lục (những ghi chép về chuyện kì lạ), các loại pháp thuật công pháp, những thứ này trong thời kì đạo pháp đã suy, có thể nói là những truyền thừa bí mật được giữ kín, ta muốn các người cho ta một bản sao, ta sẽ đưa quỷ dị này cho các người."
Cảnh sát trung niên kinh ngạc: "Đạo hữu..."
"Đây là ranh giới cuối cùng của ta, ta cũng không muốn có trói buộc quá sâu với các người, vẫn nên giao dịch công bằng đi." Trần Hạo nghiêm túc nói.
Cảnh sát trung niên im lặng, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, giải thích tình huống trước mắt.
Không lâu sau, cảnh sát trung niên buông điện thoại xuống, nhìn về phía Trần Hạo nói: "Giao dịch của đạo hữu, ta đồng ý, chẳng qua các loại sách vở điển tịch, sợ là không có, chúng ta trừ bản gốc, cũng không chuẩn bị bản sao, chỉ có một USB, nếu đạo hữu muốn có sách thì tự mình in."
Trần Hạo cười nói: "Cái này cũng được, ừm, đạo hữu, cần bao lâu?"
Cảnh sát trung niên nói: "Việc này cần bên trụ sở phê duyệt, có lẽ khoảng ba ngày."
Trần Hạo nói: "Vậy thì tốt, ba ngày này, ta sẽ ở chung với đạo hữu."
Sắc mặt cảnh sát trung niên biến đổi: "Chuyện này, không tiện lắm nhỉ?"
Trần Hạo nói: "Sao nào? Nhà ngươi rất nhỏ?"
"Không tính là nhỏ."
"Nhà người có phòng trống không?"
"Có hai phòng."
"Vậy thì có cái gì không tiện, chuẩn bị cho ta một phòng là được." Trần Hạo cười híp mắt nói.
Cảnh sát trung niên suy tư một lát nói: "Nhà ta có quỷ ở, đều là những con quỷ khi còn sống rất đáng thương, ta sợ đạo hữu không muốn thấy."
Trần Hạo nghe vậy, mắt sáng lên.