Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 644 - Chương 645: Nhiệm Vụ Khó Làm

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 645: Nhiệm vụ khó làm

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái khi nhìn thấy cảnh bạo lực này.

Sau một thời gian ở chung, Trần Hạo đã biết được tính cách cùng quá khứ của Ngưu Bảo Bảo.

Cô bé này sống rất thoáng, hơi nóng nảy. Ăn gì cũng được nhưng thích nhất là móng giò, chỉ thích học một môn văn hóa và thể thao vận động. Thích được làm lão đại, đợt tranh cử vị trí lớp trưởng cô bé đã hối lộ nữ sinh cả lớp, còn đe dọa cả đám con trai mới có thể nhận chức đó.

Cô bé lúc trước đơn giản khỏe hơn người bình thường, không có áp lực gì khi đánh nhau với đám cùng lứa.

Hiện tại huyết mạch đã mở, sức mạnh tăng vọt, một khi tấn công sẽ biến thành người sắt loli đó!

Thằng nhóc này lại có lá gan đi khiêu khích cô bé! Đúng là đứa hay đi tìm chết.

Trần Hạo bước nhanh tới, mở miệng nói: "Bảo Bảo, ngươi làm gì vậy? Sao lại bắt nạt người khác?"

Ngưu Bảo Bảo nhìn thấy Trần Hạo, nghịch ngợm lè lưỡi rồi nói thẳng: "Ta bắt nạt hắn đâu, do hắn chọc vào ta trước đó."

Trần Hạo nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên bị Ngưu Bảo Bảo đập cho một trận thì sợ rồi, cậu nhóc bò dậy rồi chạy mất.

"Ngươi xem, nó chột dạ chạy rồi kìa." Ngưu Bảo Bảo tỏ vẻ mình nói đúng mà.

Trần Hạo tức giận: "Được rồi, sức của ngươi mạnh như nào ngươi không biết sao? Còn chưa kiểm soát được nữa đó? Sau này ngươi phải học khống chế sức mạnh đó, nếu không điều này sẽ gây hại cho ngươi trong tương lai đó."

Ngưu Bảo Bảo cãi lại: "Đâu phải đâu, ta biết dùng sức như thế nào mà."

Trần Hạo bất đắc dĩ.

Cô bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ có phần ương ngạnh là không, mà sức mạnh kia đúng là kì quái, giống như tên của cô bé Ngưu Bảo Bảo, chưa có chuyện rắc rối nào kể từ khi linh hồn cô bé biến dị tới nay cũng lợi hại đó.

"Được rồi, lên xe đi, chúng ta đi thôi, ra bên ngoài đi dạo một chút." Trần Hạo nói.

Ngưu Bảo Bảo hớn hở nói: "Đi đâu chơi?"

"Lên xe liền biết." Trần Hạo vẫy tay, Linh Xa chạy qua.

Cả đám đã lên xe, Linh Xa đi theo sau miêu linh, hai mươi phút sau họ đã tới một đoạn đường dưới chân núi cực kì vắng vẻ.

Khu vực này có rất nhiều cây cối, xung quanh khá thoáng mát và dễ chịu. Nổi bật lên giữa đám cây đó là khu biệt thự cực kì sang trọng.

Chủ nhân biệt thự này chính là chủ nhân của miêu linh.

Đến nơi, Trần Hạo dùng ý niệm bao lấy nơi này đề kiểm tra tình hình thực tế.

Nhưng ngay sau đó, Trần Hạo liền thốt ra tiếng nghi ngờ.

Gà trống cũng mở miệng nói: "Cái gì vậy, mèo đâu? Trong này chỉ có mấy người thôi! Mèo đâu ra?"

Meo!

Mèo trắng kêu lên, sau đó nhảy ra khỏi Linh Xa, chạy đến biệt thự.

Mèo đen chạy theo sau.

Trần Hạo không động đậy, hắn cảm thấy việc này chắc chắn phiền phức, phần thưởng đâu dễ cầm như vậy.

Một lúc sau, mèo đen quay lại, meo vài tiếng, gà trống giải thích: "Hạo ca, Miêu tỷ nói trong biệt thự không có mèo, chỉ có khí tức rất nhạt, hình như nó rời khỏi đây mấy bữa rồi. Khí tức như này không dò theo được. Và chủ nhân của miêu linh kia cũng không ở đây."

Trần Hạo suy nghĩ một lát, đi thẳng tới biệt thự, đi vào một cái phòng, tới đầu giường rồi mở đèn.

Ở đó có một ông lão đang ngủ, ông bị ánh đèn kích thích thì tỉnh giấc rồi thấy Trần Hạo đứng ngay đầu giường.

Lão sững sờ một lúc rồi bị dọa giật nảy mình.

Trần Hạo nói: "Đừng sợ, ta chỉ tới hỏi ngươi mấy câu thôi."

Ông lão rất nhát gan, không dám nói gì.

Trần Hạo nói: "Chủ nhân nơi này nuôi một con mèo trắng phải không?"

Ông gật đầu.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Sau đó con mèo trắng chạy, bà chủ ngươi bắt một con mèo vàng mang về? Đúng hay không?"

Ông tiếp tục gật đầu.

"Kia còn mèo kia đâu?"

Ông lắc đầu.

Trần Hạo nhíu mày.

Ông vội vàng nói: "Ta thực sự không biết, hôm trước Hồng tỷ đêm mới về, hôm sau ta dậy thì nàng đi rồi, sau đó mèo cũng không thấy, ta chỉ là lao công, không biết được nhiều việc."

Trần Hạo suy nghĩ một lát, nói: "Vậy ngươi biết cái người Hồng tỷ kia hay đi chỗ nào không?"

Ông lão cười trừ: "Nếu như trong nội thành thì ta biết mấy nơi, nhưng Hồng tỷ lâu vậy không về nhất định đi xa nhà, tình huống như thế thường diễn ra lắm, ngắn thì nửa tháng, nhiều thì một hai tháng tỷ ấy mới về."

Trần Hạo im lặng.

Chuyện này sao trùng hợp vậy, hắn vừa đến người đã đi rồi? Còn mang cả con mèo vàng của nhiệm vụ đi? Mẹ nó, nhiệm vụ này ta làm kiểu gì được.

Nhìn thấy bộ dạng trung thực không biết gì của ông lão, Trần Hạo không thể làm gì ngoài việc nói cảm ơn rồi rời đi.

Ra khỏi biệt thự, Trần Hạo thấy miêu linh ở ngay phía trước.

Miêu linh đang ở trong sân của biệt thự, nó ngồi xổm, hình như nó bị shock rất lớn, lộ ra vẻ rất suy sụp.

Trần Hạo thở dài một tiếng, an ủi: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."

Miêu linh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Ngươi ở với chủ nhân mình lâu như vậy rồi và cũng có linh tính, như vậy người cũng hiểu chủ nhân mình một chút nhỉ, người nghĩ thử đi, nàng sẽ đi nơi nào? Vì sao nàng không thích mèo vàng như thế mà vẫn muốn dẫn nó đi? Nàng muốn làm gì? Ngươi có thể…"

Trần Hạo còn chưa nói xong, miêu linh đột nhiên nhảy lên, gấp gáp meo meo, sau đó nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo sững sờ: "Ngươi nghĩ ra?"

Miêu linh gật đầu, nó vội vàng chạy ra cổng rồi lên thẳng Linh Xa.

Ánh mắt Trần Hạo chuyển động, đi theo sau.

Một lúc sau, Trần Hạo đã lên xe, lúc này miêu linh nói gì đó, gà trống mở miệng phiên dịch: "Hạo ca, miêu linh nói sau khi chết nó có nghe chủ nhân nói chuyện với ai đó trong biệt thự, dẫn mèo vàng đi đâu đó lấy linh chủng."

"Linh chủng?" Trần Hạo sững người, nhưng lúc nhìn qua miêu linh, hắn cũng không ngạc nhiên lắm.

Trên hồn phách của con mèo trắng này có một luồng ánh sáng linh khí tinh khiết, động vật bình thường không thể có linh khí như thế, mèo trắng rất linh tính, nói linh chủng cũng không sai.

Nhưng trong biệt thự này hắn không nhận thấy khí tức của người tu luyện, chủ nhân của nó chắc chắn là người bình thường, vậy sao bà ta có thể biết được chuyện linh chủng!

Trần Hạo không hiểu, không nói ra mà chỉ hỏi: "Chỗ nào, nó cho rõ, nói thành phố nào cũng được, nếu không chả khác gì mò kim đáy bể đó?"

Mèo trắng meo vài tiếng, lại cúi đầu xuống.

Gà trống nói: "Nó nói nó không biết, lúc đó nó chỉ nghe loáng thoáng thôi vài từ thôi, mọi chuyện như nào thì nó không rõ."

Trần Hạo im lặng.

Chỉ bằng những tin tức này ta giúp ngươi tìm vợ con kiểu gì?

Tưởng chừng mọi việc rơi vào bế tắc thì Trần Hạo đột nhiên nhớ tới một việc, hắn nhìn mèo trắng, nghiêm túc nói: "Ta nhớ có một bí thuật, dựa vào huyết mạch của linh hồn để tìm kiếm, bí thuật đó có lẽ giúp ngươi tìm được vợ con của mình. Nhưng cái giá phải trả rất đắt, ngươi có thể sẽ phải hồn phi phách tán, người có đồng ý hay không."

Mèo trắng vội meo vài tiếng, nó nhìn Trần Hạo với đôi mắt nóng rực, tỏ vẻ mọi chuyện không có vấn đề gì.

Trần Hạo chân thành nói: "Ngươi xác định sao? Điều kiện của bí thuật này chính là người sử dụng phải tình nguyện, có một chút kháng lại cũng sẽ không thành công."

Mèo trắng dứt khoát gật đầu.

Trần Hạo nói: "Tốt, vậy ngươi đã chuẩn bị xong."

Nói xong, Trần Hạo bấm pháp quyết, lẩm bẩm trong miệng, có một chùm ánh sáng ngưng tụ ngay đầu ngón tay của hắn.

Mèo trắng nhìn mèo đen, lại nhìn gà trống, nhẹ gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Ngón tay Trần Hạo khẽ đảo, chùm ánh sáng nhập vào linh hồn của mèo trắng, sau đó nó biến thành hồn quang, trôi nổi trong không khí.

Một lúc sau nó đột nhiên bay tới một hướng với tốc độ cực nhanh.

Không cần Trần Hạo ra lệnh, Không Cần Mặt Mũi lái xe đuổi theo ngay sau.

Bình Luận (0)
Comment