Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 645 - Chương 646: Trang Viên Thần Bí

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 646: Trang viên thần bí

Miêu linh biến thành hồn quang, tiến thẳng về phía trước.

May mà xe tang không đi đường bình thường, theo phía sau không áp lực gì.

Trần Hạo tay nắm pháp quyết, dáng vẻ bất động, ánh mắt khóa chặt miêu linh.

Mới đầu, Trần Hạo còn khá bình tĩnh, nhưng khi miêu linh bay khắp nơi tận một giờ, lúc hồn quang của nó hiện lên vẻ không ổn định, hắn biến sắc.

Sau đó Trần Hạo thay đổi pháp quyết, miêu linh đang bay hơi dừng lại, nhưng một lát sau, nó lại bộc phát lần nữa, tốc độ còn nhanh hơn.

Trần Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu mày.

"Anh Hạo, tình hình sao rồi?" Gà trống ngờ vực hỏi.

Trần Hạo đáp: "Phương pháp ta dùng gọi là thuật truy hồn bằng huyết mạch, lúc trước giao dịch ở chỗ Long Đầu Cốt, pháp thuật này thuộc hàng kỳ môn, chỉ cần có dẫn dắt từ huyết mạch là có thể tìm hồn trong vòng ngàn dặm, thế nhưng căn nguyên bản thân tiêu hao rất nhiều. Có điều ta chưa từng sử dụng, hơn nữa cũng không ngờ hồn của con miêu linh này có chênh lệch lớn với hồn của con người, hồn thể của nó sắp trụ không nổi rồi, vừa rồi ta muốn thu lại pháp môn nhưng nó kháng cự, hình như còn kích phát tiềm lực."

Gà trống sửng sốt: "Ý của anh là nó liều mạng?"

Trần Hạo thở dài đáp: "Dù vậy, cũng vô pháp khẳng định nó có thể tìm đến nơi, làm hết mình thôi, còn lại nghe theo ý trời."

Thời gian kế tiếp, xe tang đi theo, miêu linh dẫn đường, rời xa thành thị.

Đối diện với bất kỳ sinh linh hay bất cứ chuyện gì, thời gian đều vô tình, dù miêu linh có bộc phát tiềm lực thì rốt cuộc cũng không chịu nổi tiêu hao, hồn quang của nó dần dần ảm đạm, cuối cùng ngay trên một con đường, nó chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hồn quang sụp đổ, từ từ tán đi.

Xe tang dừng lại, trên xe mặc kệ là người, yêu hay quỷ, toàn bộ đều nhìn con miêu linh mới tiêu tán, yên lặng thật lâu.

Meo ô!

Mèo đen đột nhiên gừ nhẹ một tiếng, cuộn lại cơ thể.

Trần Hạo hoàn hồn, thở dài nói: "Tình nghĩa cảm động, thế nhưng ý trời khó trái."

"Trong lòng ta khó chịu quá, cảm giác muốn đánh người." Giọng điệu của gà trống vô cùng bực bội.

"Hu hu, nó chết rồi sao? Đáng thương quá!" Đám quỷ nhỏ Ngưu Bảo Bảo đều nước mắt mông lung, trông cực kỳ thương tâm.

Thế nhưng lái xe không mặt lại chẳng lộ vẻ gì, không nhìn ra bất cứ tâm tư nào.

"A, chú Trần Hạo ơi, đằng kia có món đồ gì kìa!" Đột nhiên, Ngưu Bảo Bảo hiếu kì thốt lên.

Trần Hạo liếc nhìn, ánh mắt ngưng lại, sau đó bay vút qua.

Đi đến chỗ miêu linh tiêu tán, Trần Hạo liền phát hiện một cỗ hơi thở linh hồn sạch sẽ.

Toàn bộ hơi thở linh hồn này là của miêu linh.

Hiện tại miêu linh hồn phi phách tán, nhưng hơi thở linh hồn sạch sẽ này vẫn còn lưu lại, lơ lửng giữa không trung, nhìn như thể có linh tính.

Trần Hạo đang đánh giá thì cỗ hơi thở sạch sẽ kia đột nhiên bắt đầu vờn quanh người hắn.

Trần Hạo bình tĩnh nhìn, sau đó đột nhiên vươn tay ra.

Hơi thở sạch sẽ kia rơi vào trong tay hắn.

Chốc lát sau, trong lòng Trần Hạo đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, trong hình ảnh có một cảm ứng cực kỳ mạnh liệt.

Sắc mặt Trần Hạo khẽ động, hắn nói: "Đây là cảm giác huyết mạch của ngươi sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi cứu vợ con ra."

Trần Hạo vừa mới nói xong, cỗ hơi thở sạch sẽ nọ lập tức cuộn thành một cục, ẩn xuống dưới.

Trần Hạo hơi ngừng lại, quay người trở về xe, hắn cất tiếng nói: "Đi tiếp đi, hướng Tây Nam, đi thẳng khoảng hai trăm dặm."

Lái xe không mặt không nói một lời, tiếp tục lái xe đi.

Gà trống tò mò hỏi: "Anh Hạo à, chúng ta còn đi nữa hả?"

Trần Hạo gật đầu: "Con miêu linh kia để lại lời nhắn cho ta, hơn nữa nó có dự cảm xấu, chúng ta không thể kéo dài, nếu không sẽ muộn."

Gà trống lập tức trừng mắt: "CMN, chuyện này không thể kéo dài, lão Không, ngươi đi nhanh thêm tí đi."

Lái xe không mặt không nói chuyện, nhưng xe tang vẫn vèo một cái phóng thẳng đi với tốc độ bão tố, sau đó từ trên đồng ruộng, phá gió lao đi.

Bay một đường hơn hai trăm dặm, chưa đến hai giờ đã đến.

Đến nơi, Trần Hạo suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn những đỉnh núi trập trùng phía xa, cất tiếng nói: "Chính là bên kia."

Meo ô!

Mèo đen chạy tới đầu xe, nằm sấp lên trên, nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt càng ngày càng ác liệt.

Gà trống liếc nhìn, kinh ngạc nói: "Tà khí mạnh thật đấy, đây không phải thứ tầm thường đâu!"

Trần Hạo bĩu môi, khinh thường nói: "Phô trương thanh thế mà thôi."

Gà trống quan sát một lát, kinh ngạc bảo: "Đúng là ngoài mạnh trong yếu thật, mà hình như sự sống cũng hơi ảm đạm, chắc là… sắp chết rồi!"

Nói rồi ánh mắt gà trống sáng lên, nói: "Ta hiểu rồi, con yêu quái này muốn đoạt linh tính của con mèo kia."

Trần Hạo kinh ngạc hỏi: "Đoạt linh tính?"

Gà trống đáp: "Anh Hạo còn chưa biết đúng không, bản thể của miêu linh chính là mèo đen, còn gọi là mèo chín mạng, là loài mèo chính thức được truyền thừa chín cái mạng. Có điều mèo chín mạng mặc dù có thiên phú mạnh, linh tính cao nhưng tốc độ tu hành rất chậm, hơn nữa mèo đen tu hành cần ngưng tụ chín mạng, mỗi mạng đều là một đạo lạch trời, rất khó thành công, nhưng một khi thành công liền có thể sống lại một đời, hơn nữa mỗi một đời tuổi thọ sẽ dài gấp đôi."

Trần Hạo sửng sốt, hắn thực sự không ngờ miêu linh còn có lai lịch như vậy.

Hắn ngẫm lại cỗ hơi thở sạch sẽ thanh mát mà miêu linh để lại kia, cảm giác có vẻ không đơn giản thật.

"Nói như vậy, kẻ kia muốn cướp đoạt linh khí của miêu linh kế đó kéo dài tuổi thọ của mình?" Trần Hạo hỏi.

Gà trống đáp: "Linh khí của mèo đen được hàm dưỡng trong huyết mạch, không thể đoạt trực tiếp được, chắc là dùng tà thuật gì đó. Anh Hạo, anh để tôi đánh trận đầu đi."

Nhìn coi, nó có hơi kích động.

Đối phó với một kẻ sắp chết nó không hề có áp lực.

Trần Hạo đang muốn lên tiếng, mèo đen lại kêu lên, trực tiếp nhảy khỏi xe tang, sau đó bóng dáng nó chớp nhoáng lên, rất nhanh đã đi xa.

Gà trống sửng sốt, sau đó hét lớn: "CMN, chị mèo à, chị đừng cướp chuyện làm ăn của ta."

Dứt lời, nó cũng bay ra ngoài, đuổi theo phía sau.

Trần Hạo im lặng.

Hai mặt hàng này bị kích thích hả? Con này so với con kia còn chủ động hơn.

Chẳng qua Trần Hạo hơi liếc nhìn cỗ hơi thở thanh mát sạch sẽ quấn quanh cổ tay, khe khẽ thở dài.

Thật tiếc cho con miêu linh này!

Mèo đen và gà trống đoạt trước một bước, Trần Hạo không hề nóng nảy, hắn ngồi trên xe tang, chậm rãi tới gần.

Chờ tới khi hoàn toàn tiếp cận ngọn núi, Trần Hạo phát hiện nơi này thế mà có một trang viên, xây dựng rất xa hoa.

Hơn nữa, hơi thở tà ác ẩn núp ở trong trang viên này, bên trong có không ít người, cảnh giới thoạt nhìn khá nghiêm ngặt.

Vù ~~

Đến nơi này, cỗ hơi thở sạch sẽ quấn quanh cổ tay Trần Hạo đột nhiên hiện lên lần nữa, trôi nổi vô cùng linh động, sau đó bay về phía trang viên.

Trần Hạo đang muốn đuổi theo, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.

Trong trang viên đột nhiên vang lên ba tiếng súng.

Nghe tiếng súng này đoán chừng là có lắp ống giảm thanh, cho nên tiếng động không lớn, nhưng bóng đêm yên tĩnh, Trần Hạo nghe được rõ ràng.

Hắn nhíu chặt lông mày, lúc này một tràng tiếng cười cạp cạp quái dị vang lên.

"Ta tưởng là nhân vật trâu bò nào, không ngờ là một đám quỷ tóc đỏ, ha ha, nghịch súng đúng không, để ông đây gắng chơi cùng với các ngươi."

Tiếng động qua đi, đột nhiên âm thanh cộc cộc cộc cộc cộc cộc dồn dập nổi lên, ánh lửa màu lam hiện lên ở một góc trang viên, nổ bắn ra đạn, giống như mưa rào tầm tã, nháy mắt bao trùm hơn nửa trang viên.

Trong cảm giác của Trần Hạo, người trong trang viên giống như rơm rạ bị cắt đứt, nháy mắt đổ rạp từng mảnh, thương vong nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment