Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 646 - Chương 647: Uy Hiếp

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 647: Uy hiếp

Dùng súng máy, áp chế toàn bộ người trong trang viên, chỗ nào ngoi đầu lên thì bắn chỗ đó, không cần nhắm chuẩn, sáu nghìn phát đạn trút xuống mỗi phút, cho dù có núp sau tường cũng bị bắn đến nát bét.

Chờ sau khi bắn xong một lượt đạn, người trong trang viên còn lại không bao nhiêu, toàn bộ đều nằm úp sấp, đừng nói là ngoi đầu lên, chỉ nhúc nhích thôi cũng không dám.

"Ha ha ha, lên nào, thật phấn khích, dù sao cũng có nhiều đạn." Một tiếng nói quái dị, ồm ồm lại điên cuồng vang lên, sau đó đạn từ súng máy lại trút xuống, quét bên này một tí, bên kia một tí, khiến toàn bộ người trong trang viên đều run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên gào thét nổi lên, vút lên trời cao hóa thành một bóng quỷ khổng lồ, giương nanh múa vuốt, tiếng thét chói tai vang lên nhào về phía gà trống.

"Ôi không tệ nha, còn có linh hồn hung dữ nữa này. Có điều chẳng quan hệ gì, ông đây còn có đạn chuyên môn dùng để đối phó ngươi đấy." Giọng nói trêu tức của gà trống vang lên, sau đó một luồng lửa xanh bốc lên, bắn phát đạn trúng ngay vào bóng quỷ khổng lồ, trực tiếp xé rách nó, đánh cho hồn phi phách tán, không còn tí bóng dáng nào.

Xảy ra tình cành này, một giọng nói trầm thấp vang lên ở chỗ sâu nhất trong trang viên: "Rốt cuộc là vị đạo hữu nào trêu đùa với ta vậy? Nếu trước kia bần đạo có chỗ nào đắc tội thì bần đạo bằng lòng xin lỗi và đền bù."

"Đền bù? Ngươi nói đền bù là xong đấy hả, đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Ta đã đồng ý chưa? Ngươi cho rằng chút ít bồi thường có thể khiến trong lòng ông đây bớt khó chịu hả?" Giọng nói của gà trống tràn đầy khinh thường, dứt lời lại thêm một băng đạn quét tới.

"Đạo hữu à, vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn cùng ngươi chơi một trò chơi, chỉ cần ngươi có thể đưa ra câu trả lời khiến ra hài lòng, ta sẽ rời đi ngay lập tức."

"Chuyện này thật chứ đạo hữu?"

"Ông đây lúc nào cũng nói lời giữ lời."

"Xin đạo hữu hãy ra câu hỏi."

"Nghe ta hỏi đây, trên đời này bà (1) nào lớn nhất?"

"..."

"Làm sao? Vấn đề đơn giản như vậy cũng không trả lời được hả? Ngươi làm ta quá thất vọng." Gà trống giận không thôi.

"Đạo hữu à, căn bản là vấn đề của ngươi quá khó đáp."

"Nói nhảm vừa thôi, ngươi chưa từng nghe qua khoan dung là một đức tính tốt(2) à? Toàn Trung Quốc ai mà chẳng biết? Cho tí đề ngươi cũng không biết, ngươi bảo ta làm sao tha thứ cho ngươi đây?" Gà trống đau lòng nhức óc nói.

(1): 奶奶最大, (2): 有容乃大. Một cách chơi chữ.

"..."

"Đạo hữu à, vấn đề này của ngươi quá mức quá, đầu óc xoay chuyển quá nhanh."

Gà trống khinh bỉ bảo: "Đầu óc ngươi có vấn đề thì có, ta đã bảo chơi một trò chơi rồi, ai nói với ngươi là ta muốn hỏi vấn đề nghiêm túc."

"..."

"Đạo hữu, ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội nữa không?"

Gà trống thở dài đáp: "Cũng được, cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu lại trả lời không xong thì xin lỗi rồi."

"Trong bài thơ cổ “Gặt lúa giữa trưa” có một câu thơ, xin hỏi..."

"Ta biết, đây là thơ Đường, ngụ ý lao động vất vả, người hiện đại bẻ cong ý nghĩa, dùng ngôn từ rất tệ."

Gà trống vui vẻ: "Ngươi còn giành quyền trả lời à? Chẳng qua tiếc quá, ngươi trả lời sai rồi, điều ta muốn hỏi chính là tại sao lại phải gặt lúa lúc ban trưa? Là do đạo đức vặn vẹo, hay do nhân tính trầm luân, do yêu đến đậm sâu, hay rốt cuộc là xúc động nhất thời? Mời ngươi dùng câu thơ này sáng tác ngay một tác phẩm trữ tình ít nhất 1000 chữ."

"..."

"Làm sao? Cảm thấy đề bài này quá khó hả? Được thôi, vậy ta đổi cho ngươi một câu đơn giản, trời xui đất khiến thì sao? Người nào dương thác? Là nam sao phải soa dương thác, soa như thế nào? Chỗ nào soa? Hãy căn cứ vào thành ngữ này mô phỏng một tình tiết trong hiện thực, phải thu hút và khiến người khác cảm động."

"Đạo hữu, ngươi đang trêu đùa ta à?"

"Ha ha, ý gì đây? Ngươi muốn nói xin lỗi, ta cho ngươi cơ hội mà ngươi còn bảo ta trêu đùa ngươi? Hơn nữa, ta nói đến khát khô cả họng, mịa nó ngươi còn như con rùa đen lẩn đi, rốt cuộc là thằng nào không đáng tin. Tới đây tới đây, ngươi đi ra trước, để ta nhìn xem ngươi ở đâu." Gà trống lên tiếng.

"Đạo hữu à, ngươi khiến ta rất khó lòng tín nhiệm."

"Vậy ngươi còn tán dóc cái trứng ấy, được lắm, ngươi không ra thì ta lại tìm ngươi." Dứt lời, gà trống đi ra từ một góc trang viên, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, nó huyễn hóa thành hình một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét, hai cánh tay nâng lên, mỗi tay cầm một khẩu súng máy, đỉnh đầu có một vòng sáng, hai hàng đạn bắn ra từ trong vòng sáng đó, gắn liền với súng máy, có thể cung cấp đạn.

Gà trống đã huyễn hóa bắt đầu di chuyển, quét ngang một bước, đạn nổ ra bốn phía, những nơi nó đi qua đều lưu lại vô số vết đạn.

Gà trống ở bên này không kiêng sợ phát tiết khó chịu trong lòng, Trần Hạo ở bên kia chỉ nhìn và mỉm cười.

Con gà chết toi này luôn thích ở phía sau hãm hại người khác, lần này lại chủ động bại lộ, còn nhây như thế, hiển nhiên nó đã đạt thành hợp tác với Tiểu Hắc, một tên ở phía trước hấp dẫn sự chú ý, một ở phía sau vụng trộm gây chuyện.

Chẳng qua hai tên này đều rất cẩn thận, xem ra trang viên này có huyền cơ khác!

Trần Hạo cẩn thận cảm giác, quả nhiên hắn phát hiện dị thường, mặc dù trong trang viên chết không ít người nhưng dưới hầm ngầm trang viên vẫn còn kha khá.

Hơi thở tà ác mạnh mẽ kia ẩn nấp ở dưới trang viên, thông qua một công cụ nào đó để giao lưu với gà trống.

Trong cảm nhận của Trần Hạo, dưới mặt đất hình như còn một lực lượng quỷ dị nào đó đang hội tụ, không ngừng lớn mạnh lên.

Lập tức, trong lòng Trần Hạo giật thót.

Mịa nó, chuyện này! Gà trống đang trêu đùa bọn chúng, hấp dẫn lực chú ý, nhưng chúng cũng đang kéo dài thời gian!

Yêu tà này không hề đơn giản.

Khoan, mèo đen đâu rồi?

Trần Hạo cẩn thận cảm giác nhưng không sao phát hiện được tung tích của mèo đen.

Ngay lúc Trần Hạo đang suy nghĩ, vẻ mặt của hắn đột nhiên biến sắc, nhìn kỹ lại, hắn phát hiện lực lượng mạnh mẽ đang hội tụ trong trang viên đã đạt đến đỉnh điểm, sau đó bắt đầu chuyển biến, tạo thành một đồ án phức tạp và khó hiểu. Nó lan rộng ra, bao trùm lên phạm vi mấy trăm mét trong trang viên.

Lực lượng này biến hóa cũng ảnh hưởng đến mặt đất, thậm chí Trần Hạo còn có ảo giác, hình như mặt trăng trên trời sáng hơn một chút, sau đó hàng ngàn hàng vạn ánh trăng ngưng tụ lại, đổ xuống trang viên.

Chờ đến khi cảm giác được một lực lượng thanh mát, Trần Hạo mới giật mình, đây không phải ảo giác mà là sự thật.

Ở dưới lòng đất của trang viên này, một thứ không biết tên cùng loại với trận pháp đã được khởi động, hội tụ sức mạnh khổng lồ, thậm chí còn hấp dẫn ánh trăng.

Vào lúc Trần Hạo ngạc nhiên, luồng linh khí sạch sẽ vốn trôi lơ lửng giữa không trung đột nhiên trở nên táo bạo, sau đó nó tăng tốc độ, lướt thẳng vào trang viên.

Trần Hạo hoàn hồn, hơi biến sắc.

Luồng linh khí sạch sẽ có hành động bất thường khiến Trần Hạo hiểu ra, lực lượng bộc phát kia e là có liên quan đến việc đoạt linh khí.

Trần Hạo không do dự nữa mà lập tức phóng vụt qua.

Lúc đang tìm cửa ra thì đột nhiên một giọng nói tức giận vang lên: "Để nó xuống!"

Tiếng nói vừa dứt, một cỗ lực lượng khổng lồ bộc phát, phịch một tiếng, mặt đất đều rung lên mấy lần.

Lúc này, Trần Hạo dừng lại bước chân, đưa mắt nhìn về một nơi.

Hắn lại phát hiện hơi thở của mèo đen, không những vậy mà còn có một sự sống yếu ớt ở cùng nó.

Đây là...

Trần Hạo nhíu chặt lông mày, vội vàng bay vút qua, sau đó liền thấy mèo đen nhảy ra từ một căn phòng, trong miệng nó ngậm một sinh mệnh nhỏ.

Mèo đen xuất hiện, tiến thẳng về phía Trần Hạo, lúc đến bên cạnh nó liền thả sinh mệnh nhỏ xuống. Nhưng sau đó nó xoay người, oa ô một tiếng, cơ thể nhanh chóng phóng to, kế tiếp móng mèo đập lên mặt đất, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt bạo ngược quay lại, cào một nhát về phía gian phòng, ba luồng sáng đỏ máu nổ ra.

Sắc máu lướt qua, một bóng người xuất hiện, mạnh mẽ nhận lấy tấn công từ lưỡi đao máu, không tổn hại tí lông tóc nào.

Người này đi tới, lộ ra diện mạo vốn có, là một ông cụ người nước ngoài... có mái tóc trắng xóa.

Bình Luận (0)
Comment