"Có liên quan tới ta? Chuyện gì?" Trần Hạo không thay đổi sắc mặt hỏi.
Đới Vân nói: "Liên quan tới xương rồng."
Trần Hạo cau mày, không chút do dự nói: "Đạo hữu nếu biết chuyện này, vậy có lẽ cũng biết, liên quan tới xương rồng, ta đã giao lại toàn bộ cho bộ ngành liên quan, mà trước đó ta cũng đã nói, chuyện này ta tuyệt đối không tham gia."
Đới Vân nói: "Ta không phải muốn đạo hữu tham gia, mà muốn nói cho người một chuyện kì lạ, xương rồng bị cướp, người cướp xương rồng chính là đạo hữu."
Trần Hạo: "..."
"Xương rồng lúc nào bị cướp?" Trần Hạo không có giải thích, mà là trực tiếp hỏi.
Đới Vân nói: "Vào ngày hôm qua."
Trần Hạo cười: "Hôm qua? Ta tin tưởng ban ngành liên quan chắc chắn biết được hành tung của ta, ngày hôm qua ta đang làm gì, trong lòng đạo hữu không biết sao?"
Đới Vân nói: "Ta biết, cho nên mới gọi cho đạo hữu, nếu không hiểu rõ, sáng sớm đã có cường giả của ban ngành liên quan mời đạo hữu uống trà."
Trần Hạo hừ lạnh: "Nếu biết còn gọi cho ta làm gì, đi điều tra không phải tốt hơn sao."
Đới Vân nói: "Đạo hữu, chẳng lẽ người không tò mò, vì sao có người giả dạng người trộm xương rồng sao? Ngươi phải biết, người đóng giả người kia bên ngoài giống người như đúc, gần như khiến ta nghĩ rằng đạo hữu phân thân."
Trần Hạo cười nói: "Ngươi khoan hãy nói, ta thật sự không tò mò, xương rồng cũng không phải ta cướp, người khác giả mạo ta, các ngươi biết là giả là được rồi, ta còn quan tâm cái gì?"
Đới Vân: "..."
"Ừm, chúng ta vẫn tâm sự chuyện liên quan tới Tử Phượng đạo hữu thì tốt hơn, nó muốn quay bộ phim, như vậy đi, ta thay mặt nó đề ra một yêu cầu." Trần Hạo chủ động nói sang chuyện khác.
Đới Vân hỏi: "Yêu cầu gì?"
"Ta chỉ định một nữ chính, A Mịch La, ừm, chính là người gần đây rất hot đó. Cái khác, để Tử Phượng nói với người đi."
Trần Hạo nói xong, ánh mắt nhìn về phía gà trống.
Gà trống vội vàng biến thành người đàn ông cường tráng, nhận điện thoại để nói chuyện riêng.
Đối với kế hoạch quay phim của mình, gà trống vẫn rất để ý, nó đã chuẩn bị là Thần Gà vạn người kính ngưỡng, cũng muốn nhìn thấy mình ở trong video chơi đùa thế nào, trâu bò ra sao.
Trò chuyện với bên kia, sắc mặt Trần Hạo cũng trở nên nghiêm trọng.
Trong miệng nói với Đới Vân là không quan tâm, không tò mò, nhưng sao có thể không tò mò.
Vô duyên vô cớ, mẹ nó ai lại giả mạo hắn đi cướp xương rồng? Hơn nữa còn cướp thật!
Từ đây có thể nghĩ tới ba thứ.
Thứ nhất, người cướp xương rồng biết sự tồn tại của hắn, cũng biết xương rồng là từ trong tay hắn đưa tới ban ngành liên quan.
Thứ hai, người cướp xương rồng rất mạnh, dù sao việc xương rồng liên quan tới bí cảnh Thủy Tinh Cung, cho dù ban ngành liên quan không phái lực lượng quan trọng trông coi, cũng phải bảo vệ chặt chẽ, cho cao thủ bảo hộ. Nhưng hắn ta vẫn có thể cướp, có thể thấy được thực lực.
Thứ ba, người cướp xương rồng có thù với Trần Hạo.
Dù sao coi như biết xương rồng là từ trong tay hắn đưa tới ban ngành liên quan, nhưng cũng không cần phải giả mạo hắn, hoàn toàn có thể che mặt, có thể biến thành cái khác, cần gì phải biến thành hắn? Còn cố ý lộ ra, cái này mà nói không có thù oán, quỷ cũng không tin.
Từ ba điểm này phạm vị đã thu nhỏ hơn nhiều.
Đầu óc Trần hạo suy nghĩ, lướt qua mấy bóng người, cuối cùng khóa chặt người có hiềm nghi lớn nhất.
Quỷ dị!
Quỷ dị kia muốn hắn đi tìm Thủy Tinh Cung mà không ngừng ép buộc, ngược lại bị Trần Hạo đánh bị thương, còn biết chuyện xương rồng, thực lực lại rất mạnh, như vậy, nếu không phải là nó, Trần Hạo cảm thấy không có khả năng.
Nhưng mà, quỷ dị này không phải bị thương nặng sao? Còn em gái Lương Hồng Ngọc kia, sau khi bị hắn kích động cũng đi tìm nó gây phiền phức, sao nó có thể còn tinh lực cướp xương rồng?
Nghĩ không ra, Trần Hạo dứt khoát không nghĩ.
Dù sao xương rồng và mình cũng không có quan hệ gì, cho dù đau đầu cũng là chuyện của ban ngành liên quan.
Lúc này Đới Vân gọi điện thoại nói những lời này, Trần Hạo có thể thấy được, hắn ta đang cố ý giật dây, dẫn dắt hắn tự ra tay đi tìm đáp án, trợ giúp ban ngành liên quan lấy lại xương rồng.
Nhưng sao có thể chứ, rất vất vả mới nhảy ra khỏi vòng xoáy này, Trần Hạo đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà nhảy vào lại.
Khi đang suy nghĩ, gà trống đi tới, nhìn Trần Hạo, lộ ra nụ cười ngu ngốc.
"Sao vậy? Nói xong rồi?" Trần Hạo hỏi.
Gà trống gật đầu, yếu ớt mà nói: "Hạo ca, chuyện đó, ta xin mấy ngày nghỉ."
Trần Hạo cười nói: "Cái này có thể, chuẩn bị khi nào thì đi?"
Gà trống nói: "Ở phía trước thành phố, sẽ có người đón ta."
"Được, ngươi chuẩn bị sẵn sàng là được, nhưng mà những chuyện này là việc nhỏ, động lòng thì hành động, thuận theo tâm tư mà làm, quan trọng nhất vẫn là tự mình tu hành, cũng đừng mê muội mất cả ý chí."
Gà trống liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Mặt khác, ta đã chỉ định nữ chính, ta cũng muốn người chuyển lời cho A Mịch La, người là kẻ ngốc sao?"
Gà trống sửng sốt, sau đó cười khan nói: "Hạo ca, mặc dù nói ta không sợ nàng, nhưng cô gái này là một kẻ điên, ta nói như vậy, nó có thể sẽ làm thịt ta không?"
Trần Hạo nói: "Người nói là do ta nói."
Gà trống chần chờ một lát, gật đầu nói: "Được rồi, còn có gì khác không?"
Trần Hạo nói: "Không có."
Xe tang đi đến, lúc xế chiều, đến một thành phố mới, cũng gặp được người đón gà trống.
Mặc dù nói không có cảm giác.
Nhưng đến lúc chia tay thật, Trần Hạo, mèo đen, gà trống đột nhiên đều không đành lòng.
Sau khi cả ba ở chung, gần như chưa từng tách ra, dù trước đó có tách ra trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn có mèo đen bên cạnh nó.
Hiện tại bỗng nhiên phải đơn độc một mình, gà trống cảm thấy mình thật cô đơn, thật mong muốn tiếp tục ở cùng Trần Hạo và mèo đen.
Cẩn thận mỗi bước đi, chỉ là chia tay, gà trống lề mề mười mấy phút.
Chờ nó đi, mèo đen nhảy vào trong ngực Trần Hạo, meo ô một tiếng, nhìn có chút đau lòng.
Trần Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mèo đen, cười nói: "Ngươi không bỏ, ta cũng không bỏ, nhưng mà đây là cơ hội tốt, nó có lòng muốn đi làm chuyện mình thích, vừa vặn cũng cho nó một cơ hội tu hành một mình, dù sao từ khi nó nhập đạo đến nay, chưa từng hành động một mình, cuộc sống không có điểm tựa này, đối với việc tu hành của nó rất cần thiết."
Mèo đen im lặng, sau một lúc lâu nằm sấp xuống, chôn đầu giữa hai chân Trần Hạo.
Xe tang tiếp tục đi, không ở lại trong thành phố, mà đi thẳng đến núi Vu.
Sắc trời dần tối, trăng sáng sao thưa, bốn phía tĩnh lặng.
Ở ghế lái phụ, Trần Hạo lấy điện thoại ra, vừa xem tin tức, vừa vỗ nhẹ mèo đen trong lòng.
Trên xe, một đám quỷ nhỏ cũng đã sớm nằm ngủ.
Sau khi chết được thiện niệm che chở, nhóm quỷ nhỏ này cũng không quên nhịp sống làm việc nghỉ ngơi khi còn sống, náo loạn một ngày, ban đêm nhanh chóng liền ngủ.
Xe đang yên tĩnh, Trần Hạo cũng đang xem tin tức hiện thực còn li kì hơn so với tiểu thuyết.
Lúc đang nhìn chăm chú, đột niên tài xế không mặt nói: "Thú vị đây, đạo hữu người nhìn xem."
Trần Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức cau mày.
Không xa trên con đường phía trước, mấy người đang điên cuồng vẫy tay, vung vẩy đèn pin điện thoại, dường như muốn chặn xe tang.