Từ trường học quỷ đi ra, Trần Hạo âm thầm sợ hãi thán phục.
Ngôi trường này đã thay đổi, mỗi ngày đều có điểm mới, kể ra, ông Trần và thầy Hùng phối hợp với nhau thật sự là quá tuyệt, một người quản bên ngoài, một người quản bên trong, cho dù hiện tại chim sẻ còn nhỏ nhưng cũng đầy đủ kết cấu, về sau trường học linh huyễn này e là rất có tiềm lực khai phá!
A, sao hắn lại nghĩ đến trường học linh huyễn này có tiềm lực!
Trần Hạo dừng bước chân, cảm giác trong đầu mới lóe lên ý tưởng nhưng chưa kịp nắm bắt.
Có điều quay đầu lại nhìn ngôi trường linh huyễn, Trần Hạo cười cười, thoải mái nhàn nhã quay lại Tam Thủy Quan.
Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại ít ra vẫn ổn, tạm thời cứ quan sát đã.
Một đêm yên bình, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần Hạo đã rời giường tu luyện.
Lúc ở bên ngoài không tiện, hắn chỉ có thể âm thầm suy xét, nhưng tóm lại vẫn thiếu một chút gì đó, bây giờ bắt đầu tu luyện khiến Trần Hạo lập tức cảm thấy khác biệt.
Chuyện tu hành vẫn cần bản thân tự thể nghiệm mới cảm nhận được sâu sắc, chỉ là suy tư, minh tưởng, suy nghĩ, chính là trăng trong nước, hoa trong sương mù, thoạt nhìn là thật nhưng thực ra rất hư ảo.
Luyện xong một bộ Thiên Cương Kiếm Pháp, Trần Hạo lại có thật nhiều cảm ngộ, trong lòng vui vẻ tột cùng.
Trần Hạo thu lại kiếm gỗ đào, cười tủm tỉm nhìn về một góc tường, cất tiếng nói: "Nhìn lâu như vậy, có thể đi ra rồi đấy."
Trần Hạo vừa nói xong, một bóng người bước ra, chính là Từ Thành.
Từ Thành bây giờ có thay đổi cực lớn so với trước đó.
Từ Thành trước kia là một công tử bột mặt mũi thanh tú, một con cún nhỏ đẹp trai.
Mà bây giờ, hắn ta vừa đen vừa cường tráng, hai mắt sáng ngời có hồn.
"Đạo trưởng." Từ Thành đi đến cạnh Trần Hạo, gọi một tiếng, giọng điệu không kiêu ngạo không hèn mọn mà bình tĩnh vô cùng.
Điều này khiến Trần Hạo phải ghé mắt nhìn.
Một đoạn thời gian không gặp, thằng nhóc này hình như đã thay đổi.
Lúc trước Triệu Linh Xảo có bảo, thằng nhóc này bị lừa một trận, xem ra hiệu quả mang lại không tệ.
Trần Hạo cười nói: "Ngươi nhìn lén lâu như vậy là có chuyện gì muốn nói đúng không? Ta nói trước với ngươi, nếu ngươi mời chào để ta dốc sức giúp đỡ ngươi thì khỏi cần nói, ta nhà nghèo sức nhỏ, không chịu nổi dày vò."
Từ Thành nói: "Thưa đạo trưởng, Từ Thành cũng đã nhìn ra nên không xin yêu cầu quá phận này, ta có việc khác muốn nhờ."
Trần Hạo bảo: "Ngươi nói đi."
Từ Thành nói: "Ta muốn học võ."
"Hả? Sao ngươi lại háo hức muốn học thứ này?" Trần Hạo khó hiểu hỏi.
Từ Thành đáp: "Bởi vì học võ có thể hiểu rõ kết cấu cơ thể hơn, còn có thể tạo nền móng, chuẩn bị cho con đường lớn mạnh hơn trong tương lai."
Con đường lớn mạnh hơn?
Trần Hạo lơ ngơ.
Đám thầy Hùng đã làm gì để lừa được thằng nhóc này vậy?
Trần Hạo nghĩ không ra, hắn cất tiếng: "Chuyện học võ không tính khó khăn gì, Triệu Linh Xảo cũng có thể dạy ngươi, hơn nữa đối với võ đạo ta quả thực không hiểu lắm."
Từ Thành bảo: "Kiếm pháp ban nãy của đạo trưởng rất lợi hại, đạo trưởng không cần khiêm tốn quá, có điều cũng không cần đạo trưởng dạy ta, chị Linh Xảo bảo chị ấy dạy được, chẳng qua muốn báo cho đạo trưởng một tiếng để chuẩn bị dược liệu cho ta."
"Dược liệu gì?" Trần Hạo hỏi.
Từ Thành đáp: "Là linh đan môn cho chị Linh Xảo chuyên môn điều chế nước thuốc, có thể đánh tan máu bầm, lưu thông máu, khép miệng vết thương, tăng cường thể phách, xua tan mệt mỏi, hiệu quả vô cùng thần kỳ. Chị Linh Xảo bảo muốn học đánh người trước tiên phải bị đánh đã, mà luyện võ tốn tiền nhất, tiền của ta có khả năng không đủ, cho nên hy vọng đạo trưởng giúp ta một lần, có thể ghi nợ trước, sau này ta sẽ trả lại gấp mười."
Trần Hạo câm nín.
Thằng nhóc này, sao hắn cứ cảm thấy như thể con nhóc Linh Xảo kia đang đi tìm bao cát vậy!
Trần Hạo nhìn Từ Thành với ánh mắt cổ quái rồi nói: "Ta có thể cung cấp dược liệu, có điều hy vọng ngươi không quên chuyện học tập, ngươi còn có nhiệm vụ phải hoàn thành đó, làm trễ nhiệm vụ thì khỏi cần nghĩ đến chuyện luyện võ."
Từ Thành vui mừng hớn hở, vội vàng nói tiếng cảm ơn.
Trần Hạo không thèm để ý phất tay bảo hắn ta đi.
Chờ đến khi Từ Thành đi rồi, Trần Hạo qua loa tắm gội một chút, vừa ăn bữa sáng do Triệu Xảo Linh đưa tới vừa gọi điện cho Đới Vân.
Điện thoại đổ hai hồi chuông thì kết nối được, sau đó giọng của Đới Vân truyền đến: "Sớm như vậy Trần đạo hữu gọi điện cho ta có việc gì không?"
Trần Hạo cười nói: "Có việc, ta phát hiện một số chuyện, không biết ban ngành liên quan nghe ngóng được bao nhiêu?"
"Ngươi nói đến chuyện khí âm sát từ Hoàng Tuyền Mộc dẫn tới âm hồn nổi điên phải không?" Đới Vân bình tĩnh nói ra giúp Trần Hạo.
Trần Hạo không hề kinh ngạc, hắn cười nói: "Xem ra ngươi còn biết nhiều hơn ta, có thể nói nghe chút không? Dù sao chuyện này cũng có liên quan chút đến chỗ của ta."
"Trần đạo hữu à, chuyện này cũng không chỉ xảy ra ở chỗ ngươi đâu, mà xung quanh những nơi từng xuất hiện xe âm mượn đường, dù nhiều hay ít đều có xuất hiện, mà âm hồn bảo tẩu nhìn thì rất đáng sợ nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế. Đám âm hồn bị âm sát của Hoàng Tuyền Mộc ảnh hưởng đều trở lên lớn mạnh, linh hồn căn nguyên bị âm sát từ Hoàng Tuyền Mộc xâm nhập đều yếu đi, trên cơ bản không thể tồn tại quá lâu, căn cứ vào phỏng đoán của nhân viên bên ta, chuyện âm hồn nổi loạn này khẳng định có liên quan đến xe âm mượn đường, hơn nữa hai điểm này không phải mấu chốt nhất, sau này hẳn còn xảy ra nhiều chuyện khác. Nếu đạo hữu đã gọi điện thoại tới hỏi, vậy ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, về sau nhất định phải chú ý hiện tượng dị thường giữa trời đất, giữ vững cảnh giác." Đới Vân nói với ánh mắt thâm sâu.
Trần Hạo nghe xong, động tác ăn sáng ngừng lại, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn lời nhắc nhở của đạo hữu, bữa nào tới Tam Thủy Quan chơi ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi."
Đới Vân cười nói: "Chuyện chiêu đãi thì khi khác nói, có điều ta có chuyện muốn hỏi đạo hữu."
Trần Hạo bảo: "Ngươi nói đi."
Đới Vân nói: "Trước tiên ta chúc mừng đạo hữu, thế mà đã tạo thành quan hệ hợp tác với bộ nghiên cứu, phải biết rằng môn phái trong giới tu hành không hề ít, phần lớn đều chỉ có thể hợp tác một lần hoặc thỉnh thoảng có giao dịch, quan hệ hợp tác lâu dài chẳng có mấy ai. Giống như việc ký hợp đồng với bộ nghiên cứu vậy, hình thành quan hệ đối tác, người như ngươi, ta chỉ có thể nói một câu, thật trâu bò!"
Trần Hạo cười nói: "Họ đồng ý rồi à? Ta còn chưa biết nữa đây."
"Phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ phái người đến ký hợp đồng, đạo hữu không cần vội. Điều ta muốn nói là, đạo hữu có thể chế tạo linh vật dạng linh hương quả thực khiến người ta kính nể, thế nhưng linh hương rất phong phú, không biết đạo hữu có thể chế tạo ra mấy loại? Thuận tiện tiết lộ cho ta một chút được không?"
Trần Hạo bảo: "Đạo hữu Đới Vân à, ý của ngươi là ban ngành liên quan cũng muốn giao dịch với ta?"
Đới Vân đáp: "Nếu như chỉ nhằm vào linh hương âm linh phổ thông, giao dịch chút ít cũng được, chẳng qua chúng ta không khan hiếm nhiều như bộ nghiên cứu, cung không đủ cầu. Nếu đạo hữu có thể chế ra đàn linh hương trợ giúp tu hành, định thần hương giúp xuất khiếu linh hồn, có bao nhiêu ban ngành liên quan chúng tôi sẽ thu mua bấy nhiêu, đảm bảo khiến ngươi hài lòng."
Trần Hạo nghe vậy, trong lòng khẽ động nhưng ngoài miệng lại nói: "Thật ngại quá, chế tác linh hương cũng chẳng dễ gì, đàn linh hương và định thần hương càng là tinh phẩm trong tinh phẩm, ta không lợi hại đến mức đó."
"Vậy à, thế thì thôi vậy, đạo hữu còn có chuyện gì nữa không?"
"Không có, ta không quấy rầy đạo hữu Đới Vân nghỉ ngơi nữa."
Cúp điện thoại, Trần Hạo như có điều suy nghĩ, sau đó hắn nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chào hỏi lái xe không mặt, rời khỏi Tam Thủy Quan, đi thẳng đến Cổ thành.