Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 667 - Chương 668: Cổ Thành Bị Ảnh Hưởng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 668: Cổ thành bị ảnh hưởng

Đi vào cổ thành, Trần Hạo phát hiện cổ thành có rất nhiều khí âm sát dị thường lượn lờ bên trong.

Khí âm sát này rất mỏng, trôi nổi tứ phía, trông có vẻ đã bị đồng hóa với các loại khí ở nhân gian, không còn ảnh hưởng quá lớn.

Tuy nhiên, vì bị khí âm sát xâm nhập trong thời gian dài, cổ thành đã không còn cảm giác thanh bình mà dường như có thêm sự bức bối, người đi trên đường cũng trở nên vội vã. Nếu xảy ra vài chuyện lặt vặt ngoài ý muốn sẽ rất dễ xảy ra cãi vả, thậm chí còn đánh nhau.

Ngoài ra, ở nhiều nơi trong cổ thành còn có âm hồn ẩn nấp, đa số là ác quỷ (1), lệ quỷ(2) có sát khí nặng.

(1) Ác quỷ: Người bị đột tử hóa quỷ

(2) Lệ quỷ: Người lúc chết oán khí quá nặng, không thể đầu thai nên trở thành quỷ

Cảnh tượng này khiến Trần Hạo nhíu mày.

Một thành phố nhỏ yên ả sao lại trở nên quỷ dị như thế này?

Rốt cuộc vì sao lại xuất hiện khí âm sát dị thường kia? Chẳng lẽ là vì ảnh hưởng từ người lạ đã cải tạo âm hồn? Nhưng việc cải tạo này cũng chỉ xảy trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không có tác dụng gì.

Mang thắc mắc trong lòng, Trần Hạo đi đến một con phố.

Con phố này chính là nơi Trần Hạo từng mua đồ cúng, là tiệm vàng mã mà vợ ông chủ khiến ngay cả hắn cũng hâm mộ thán phục.

Lúc này, có một con lệ quỷ đang ẩn nấp trong một căn nhà trên con phố này, đồng thời còn có hơi thở mong manh của con người đang hấp hối.

Đây chẳng phải là lệ quỷ xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật đi hại người sao? Quá dữ!

Bước xuống xe tang, Trần Hạo đi tới gần căn nhà.

Mặt tiền con phố đều là các cửa tiệm bán đồ. Nơi lệ quỷ đang ở là… đại lý bán vé số!

Lúc này, đại lý bán vé số không có khách mà chỉ có một người đàn ông trung niên vẻ mặt tái nhợt.

Anh ta đang ngồi trước máy bán vé số, điên cuồng mua vé số. Từng tờ vé số liên tục đi ra. Trên chiếc bàn bên cạnh đã chất một đống vé số cao như núi.

Khi Trần Hạo bước vào, người đàn ông trung niên cũng không thèm nhìn hắn, vẫn tiếp tục mua vé số.

Trần Hạo mỉm cười, đi đến trước quầy, mở miệng nói: "Ông chủ, tôi muốn hai tấm thẻ cào." Nói xong, hắn lấy hai mươi đồng đặt lên quầy, sau đó xé hai tấm thẻ bắt đầu cào.

Cào xong tấm thứ nhất, Trần Hạo kinh ngạc, vui mừng nói: "Ông chủ, anh xem có phải tôi trúng số rồi không, hình như là 5.000 tệ thì phải!"

Người đàn ông trung niên thờ ơ, tiếp tục mua vé.

Trần Hạo không để ý anh ta, cào tấm thứ hai, sau đó lại kinh ngạc, vui mừng nói: "Hai trăm ngàn, tôi trúng hai trăm ngàn rồi!"

Người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng dừng hành động mua vé điên cuồng, ngẩng đầu nhìn tấm thẻ trong tay Trần Hạo. Vừa nhìn thấy, anh ta liền tỏ ra mừng rỡ, bất thình lình vươn tay ra định giật tấm thẻ.

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên đã không thành công. Anh ta nhất thời ngẩn người nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Một tấm năm ngàn, một tấm hai trăm ngàn, anh là ông chủ ở đây phải không? Có phải nên đổi tiền mặt cho tôi đúng không nào?"

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Trần Hạo, giọng nói lạnh lùng: "Đưa cho ta, nếu không sẽ chết."

Trần Hạo nheo mắt lại: "Đổi tiền, không đổi, chết thêm lần nữa."

Người đàn ông trung niên giận dữ, đứng phắt dậy bổ nhào vào đánh Trần Hạo.

Trần Hạo ung dung nắm lấy áo nó, nhấc người nó lên rồi nện xuống đất.

Thế nhưng, người đàn ông trung niên dường như không biết đau, mặc kệ tất cả, điên cuồng giãy dụa!

Trần Hạo nở nụ cười, tay niết pháp quyết, linh quang chợt lóe. Trong chớp mắt, người đàn ông trung niên la lên một tiếng thảm thiết, sau đó một hư ảnh bị Trần Hạo bắt lấy ra ngoài.

Nhìn hư ảnh, Trần Hạo phát hiện, đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trông vô cùng lôi thôi, vẻ mặt hung tợn, cho dù bị Trần Hạo khống chế vẫn tỏ thái độ không chịu thua.

Trần Hạo im lặng đánh giá. Trên người nó xuất hiện khí âm sát nồng đậm một cách dị thường. Đây là một âm hồn bị lây nhiễm, chuyển hóa thành lệ quỷ. Tuy nhiên, hồn phách của nó đã trở nên cực kỳ suy yếu, giống như ngọn đèn cạn dầu trong gió, lay lắt không ổn định, có thể tắt bất cứ lúc nào, sau đó hồn phi phách tán, không còn tồn tại nữa.

Con lệ quỷ này hoàn toàn giống với trường hợp Mang Vân giới thiệu.

Hơn nữa Trần Hạo còn nhìn ra, hồn ma bị khí âm sát dị thường này ảnh hưởng dường như có một sự cố chấp đối với chấp niệm, đối với những cảm xúc tiêu cực như hoảng hốt, sợ hãi lại gần như không có.

Giống như bây giờ, nếu là ác quỷ, lệ quỷ bình thường, cho dù có hung dữ hơn nữa, thậm chí biết đá cửa sắt (), cũng không dám làm càn, thậm chí còn cầu xin tha thứ.

() Đá cửa sắt: Tưởng người khác dễ ăn hiếp nên bắt nạt, nhưng thật ra người đó mạnh hơn mình.

Còn tên quỷ lôi thôi này lại không hề quan tâm gì cả, phất tay đá chân, không ngừng phản kháng, trong mắt không hề thấy sự sợ hãi.

Chăm chú nhìn quỷ lôi thôi được một lúc, lôi quang trong tay Trần Hạo chợt lóe, thân ảnh quỷ lôi thôi nhất thời vỡ vụn, hóa thành hư vô.

Không còn con đường nào khác. Tên quỷ này bị khí âm sát dị thường lây nhiễm, dường như đã cạn kiệt căn nguyên linh hồn, có thể có sức mạnh tạm thời, nhưng hậu quả chính là mất lý trí, trọng chấp niệm, sau đó không bao lâu sẽ tan thành mây khói.

Thay vì để tên này gây tai họa nhân gian rồi hồn phi phách tán, không bằng giải thoát nó, cũng miễn gieo hại cho nhân gian.

Giải quyết quỷ lôi thôi xong, Trần Hạo nhìn người đàn ông trung niên.

Bị lệ quỷ mượn xác, ông ta đã mất tỉnh táo, lúc này đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, chỉ sợ đến khi tỉnh lại cũng sẽ bị một trận bệnh nặng.

Khi Trần Hạo đang cân nhắc có nên cứu ông ta hay không thì ánh mắt hắn chợt động, xoay người nhìn lại, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Ông chủ!"

Có hai người xuất hiện ở phía sau Trần Hạo, một nam một nữ, người nam chính là ông chủ cửa tiệm bán đồ vàng mã mặt khỉ râu dê.

Còn người phụ nữ thì hơn ba mươi tuổi, ngoại hình cũng không hẳn là xinh đẹp, nhưng lại có một khí chất thanh nhã, dáng người nảy nở, vóc dáng cũng không thấp, còn cao hơn cả ông chủ một cái đầu.

"Ha ha, ta nói sao thấy bóng dáng nhìn quen mắt thế, chắc chắn là người quen, không ngờ lại là đại sư. Dạo này không gặp, đại sư vẫn khỏe chứ?" Ông chủ tiệm cười ha ha hỏi.

Trần Hạo nhìn thấy ông chủ tiệm mặt mày hồng hào, cả người đều toát ra trạng thái vui vẻ, lại nhìn người phụ nữ dịu dàng hiền thục, mỉm cười nói: "Cũng bình thường. Đây chắc là chị nhà nhỉ? Ông chủ đón vợ về rồi à?"

Ông chủ tiệm đắc ý nói: "Cũng may đại sư chỉ điểm, ta mới cắn răng đi, không ngờ cũng đến kịp lúc, nếu đến muộn một ngày thì vợ đã xuất ngoại rồi. Ngươi xem đó, thấy ta uốn ba tấc lưỡi (3), cả đời không đổi lòng, rốt cuộc cũng khiến vợ ta cảm động, được ta dẫn trở về."

(3) Uốn ba tấc lưỡi: khéo ăn khéo nói.

Nói xong, ông chủ tiệm còn kéo tay người phụ nữ, làm người phụ nữ trách móc liếc ông ta một cái.

Trần Hạo nở nụ cười: "Ta đây chúc mừng ông chủ. À, lời chúc mừng này có hai ý nghĩa. Ông chủ, ngươi bốn mươi rốt cuộc có hậu rồi."

Ông chủ tiệm sửng sốt, không thể tin trợn mắt nói: "Đại sư, ngươi đừng gạt ta, chuyện này là thật sao?"

Trần Hạo cười nói: "Ta nhìn tướng của chị nhà đoán cô ấy đã có thai, nhưng vẫn phải đi kiểm tra, e là phải đợi thêm một thời gian nữa."

"Là trai hay gái?" Ông chủ tiệm chờ mong hỏi.

Trần Hạo chưa kịp trả lời, người phụ nữ liền hỏi: "Là trai thì sao? Là gái thì thế nào?"

"Trai gái đều giống nhau. Ha ha, đại sư, sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ ngươi cũng thích mua… ây, lão Trương bị sao vậy?" Mắt thấy lời sắp nói sẽ mang họa, ông chủ tiệm biết điều liền chuyển đề tài. Tuy nhiên, ông ta bất ngờ nhìn thấy người đàn ông trung niên nằm trên đất liền trợn mắt.

Trần Hạo nói: "Ông ta bị ma nhập."

A!

Ông chủ tiệm và người phụ nữ đồng thời la lên kinh ngạc, nhưng từ giọng điệu có thể nghe thấy sự khác nhau. Ông chủ tiệm là kinh hãi, người phụ nữ là sửng sốt.

Bình Luận (0)
Comment