"Đại sư, ngươi đừng làm ta sợ, ban ngày ban mặt thế này làm gì có ma?!" Ông chủ tiệm vội vàng mở miệng, trông hơi hoảng sợ. ảõ ràng miệng thì nói không tin, nhưng thật ra trong lòng ông ta lại tin lời Trần Hạo.
Người phụ nữ cũng nghi ngờ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói: "Tin hay không tùy ngươi. Ừm, nhưng mà có ngươi ở đây cũng tốt. Ta đang định mua một đợt nhang, ngươi cũng là người quen, vậy có cách nào không? Nếu có, số tiền này sẽ là của ngươi."
Ông chủ tiệm cười nói: "Việc này tất nhiên không thành vấn đề. Chuyện nhang đèn này, cách thì nhiều lắm, ngươi muốn loại nào cũng có."
Trần Hạo nói: "Đừng mạnh miệng, ta không phải muốn loại nhang bình thường, mà là hàng thủ công. Nếu có thể đạt yêu cầu của ta, số lượng nhang ta cần cũng không nhỏ."
Ông chủ tiệm ngạo nghễ nói: "Đại sư đừng xem thường ta. Lần trước ngươi muốn giấy dán trường học, không phải ta đã làm giúp ngươi sao? Thời đại này, chỉ cần có tiền, không chuyện gì là không làm được. Nếu không làm được nghĩa là chưa đủ tiền."
"Vậy thì được. Loại nhang ta cần hơi lạ, ta muốn nhang Đàn Hương, nhang Dược. Nhang Đàn Hương thì không giới hạn số lượng, có bao nhiêu ta lấy hết. Nhang dược thì cần ngươi nghĩ cách, chuẩn bị cho ta nhiều loại. Nếu được ta chọn, tiền không là vấn đề, số lượng tính theo tấn." Trần Hạo nghiêm túc nói.
Ông chủ tiệm sửng sốt.
Mấy thứ này đúng thật là không phải loại bình thường.
Nhang Đàn Hương còn được, tuy hàng cao cấp rất ít, nhưng loại bình thường cũng khá nhiều, hơn nữa giá cả cũng cao, lợi nhuận rất khả quan.
Còn nhang dược! Cái này khó.
Cái gọi là nhang dược chính là nhang có tác dụng chữa bệnh. Loại nhang này cho dù là loại nào, mặt hàng nào đều có giá trị xa xỉ. Mấy mối sản xuất của ông ta chỉ sợ vẫn chưa đủ trình độ để tiếp xúc loại này!
Ông ta đang nhức đầu, người phụ nữ bỗng nhìn về phía Trần Hạo, hỏi: "Đại sư cần nhang dược? Chất lượng thế nào cũng được sao?" Nhập gia tùy tục, chồng gọi đại sư, tất nhiên cô ta cũng gọi theo.
Trần Hạo nói: "Đúng vậy. Chị nhà cũng biết nhang dược sao?"
Người phụ nữ nói: "Có tiếp xúc một chút. Nhang dược là nghệ thuật truyền thống của Hoa Hạ, được kế thừa và truyền lại qua bao đời. Nó có công hiệu thiên biến, vô cùng diệu dụng. Ngày xưa, rất nhiều danh sư nghề y, thậm chí rất nhiều cao nhân đạo gia đều có thói quen dùng nhang dược. Tuy rằng tới hôm nay, nghề làm nhang đã gần như bị mai một, bị công nghiệp hoá chiếm lĩnh, nhưng ta biết một xưởng làm nhang truyền thống, sản xuất nhang dược cũng khá tốt, sản phẩm làm ra đều rất chất lượng. Nếu đại sư thật sự cần, ta có thể giúp ngươi."
Mắt Trần Hạo sáng lên, dứt khoát nói: "Không cần phải giới thiệu gặp mặt. Chị nhà nếu không chê phiền, có thể mua hàng bên đó không? Ngươi mua bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu."
"Được, quyết định vậy đi. Ha ha, sắp làm ba rồi, phải chuẩn bị một ít của cải cho đứa nhỏ, nếu không sau này đứa nhỏ sinh ra lại không có được cuộc sống tốt." Ông chủ tiệm cười ha ha chủ động tiếp lời giúp người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn ông chủ tiệm, không phản bác.
Trần Hạo nói: "Ngoài ra cũng phải chuẩn bị một số loại nhang bình thường cho ta. Nhưng ta muốn chất lượng tốt một chút. Trong tấm thẻ này có mười triệu, ta để lại chỗ ngươi. Dựa theo mức tiền này mà mua hàng cho ta, khi nào hết tiền thì nói với ta một tiếng."
Nói xong, Trần Hạo lấy tấm thẻ nhét vào tay ông chủ tiệm.
Khuôn mặt tươi cười của ông chủ tiệm nhất thời cứng đờ, thiếu chút nữa là không co giãn được.
Ngay cả người phụ nữ cũng kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo.
Con số mười triệu này đối với cô ta tuy không tính là nhiều.
Nhưng vị đại sư này lại có thể cho chồng mình con số thiên văn (4) này! Hắn tín nhiệm chồng mình đến vậy sao? Không sợ họ cầm tiền bỏ trốn sao?
(4) Con số thiên văn: diễn tả con số cực kỳ lớn, không thể dùng con số cụ thể để diễn tả.
Tay ông chủ tiệm run rẩy, dở khóc dở cười nói: "Đại sư, ta nói vậy thôi, ngươi lại làm thật…"
"Đây là chuyện nên làm, giao dịch sòng phẳng, không ai nợ ai." Trần Hạo thâm ý nói.
Ông chủ tiệm im lặng, một hồi lâu sau mới nói: "Được rồi, tiền ta giữ, những thứ ngươi cần ta sẽ chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất cho ngươi, sau đó sẽ đưa đến đạo quan cho đại sư."
Trần Hạo cười nói: "Vậy làm phiền ông chủ. Ừm, ông chủ đại lý bán vé số này bị âm hồn nhập, cả người khí nhược, nếu có thể, ông chủ hãy gọi giúp 120, đi chích mấy mũi là sẽ tỉnh lại thôi."
Nói xong, Trần Hạo không đợi ông chủ tiệm phản ứng đã rời khỏi đại lý bán vé số.
Đợi hắn đi rồi, người phụ nữ nhìn về phía ông chủ tiệm nói: "Vị đại sư này rốt cuộc là ai vậy?"
Ông chủ tiệm nghiêm túc nói: "Đây là một cao nhân chân chính. Thiến Thiến, tuy anh đã đồng ý sau này sẽ nghe lời em, nhưng hiện tại, anh thật sự cần nghiêm túc nói với em lần nữa, chúng ta phải bắt lấy cơ hội này. Kiếm tiền chỉ là thứ hai, quan trọng nhất chính là kết giao. Chỉ cần để lại ấn tượng tốt với vị đại sư này, không chỉ chúng ta mà cả con chúng ta cũng sẽ rất có lợi. Điều này cho dù có bao nhiêu tiền cũng không đổi được."
Nhìn ông chủ tiệm nói hăng say, người phụ nữ không phản bác, chỉ trầm ngâm.
Trở về Tam Thủy Quan, ngày tháng yên bình trôi qua. Mỗi ngày tu hành, ngắm nhìn thiên nhiên, vuốt ve Tiểu Hắc, quan sát bọn quỷ nhỏ đọc sách. Trần Hạo chợt phát hiện, ông lão mặc hoàng bào đang đứng ở khe núi ở ngọn núi phía sau Thủy Sơn Quan, hình như đã mua không ít nguyên vật liệu, dự tính xây phòng ốc cho mình.
Bên cạnh ông lão hoàng bào còn có một người đàn ông trung niên trông khá gầy.
Trần Hạo có chút ấn tượng về người đàn ông này, hình như là Tiểu Hoàng mang về, nói một tiếng là đã động tay động chân, ngay cả hắn cũng dám ra tay, sau đó thì được Tiểu Hoàng nhận làm tiểu đệ, cho sống ở khu vực lân cận.
Ngày đó vội vàng nhìn lướt qua không mấy chú ý, đây là lần đầu tiên Trần Hạo nghiêm túc nhìn hắn ta.
Người đàn ông gầy gò là người đồng đạo, tu hành âm pháp, cả người toát ra âm khí rất nặng, làn da trắng bệch.
Nhìn bề ngoài có vẻ dọa người, trên thực tế tu vi bình thường. Đối với Trần Hạo, đây chẳng qua chỉ là một con quỷ còn sống, không hề có sự uy hiếp.
Người đàn ông gầy gò giúp ông lão mặc hoàng bào cùng nhau xây nhà, trông có vẻ sẽ định cư lâu dài.
Đối với chuyện này, Trần Hạo cũng không phản đối.
Người ta tình nguyện ở đây xây nhà, đó là chuyện tốt. Đợi đến ngày ông lão mặc hoàng bào duỗi thẳng cẳng (5), nhà của lão sẽ thuộc về Tam Thủy Quan.
(5) Duỗi thẳng cẳng: chết.
Không còn con đường nào khác, trong phạm vi mười mét, dựa theo tiêu chuẩn đạo môn, tất cả mọi thứ đều thuộc phạm vi quản lý của Tam Thủy Quan, đây là ưu điểm mà đặc quyền tu vi mang lại.
Nếu sau này Trần Hạo có thể đạt cảnh giới tiên thiên, Vu Sơn là đạo trường (6) của hắn, là thuộc về một mình hắn, giống như luật đã định, thần thánh không thể xâm phạm.
(6) Đạo trường: nơi làm phép của đạo sĩ.
Cuộc sống nhàn hạ cứ thế trôi qua. Đến ngày thứ năm, Ông chủ tiệm Lão Phùng và vợ rốt cuộc cũng ghé thăm mang theo đồ Trần Hạo cần.
Trần Hạo cũng không khách khí, lấy đồ ra xem tại chỗ.
Không ít nhang, đủ loại mùi, loại nào cũng được xem như tinh phẩm. Thậm chí Trần Hạo còn cảm giác được dao động linh lực rất bé trong một số loại, hiển nhiên đồ hỗn hợp rất nhiều.
Tính toán tất cả, đại khái gần mười lăm ký nhang ngốn của Trần Hạo hơn bảy triệu.
Thấy thái độ không lợi dụng, nhưng cũng không muốn chịu thiệt của vợ chồng Lão Phùng, Trần Hạo mỉm cười, tỏ ra không sao.
Cầm nhang trong tay, Trần Hạo không chần chờ, dựa theo mỗi chủng loại bắt đầu khai quang.
Kết quả khả quan, nhang Đàn Hương được khai quang, hình thành hiệu quả giống với nhang định thần, giá trị tăng cao.
Nhang dược khai quang phức tạp nhất, bởi vì ông chủ tiệm mang đến chừng hơn mười loại nhang dược, hiệu quả mỗi loại cũng không giống nhau, dĩ nhiên kết quả khai quang cũng không giống nhau, có cái tốt, có cái không thể nói là tốt, có cái làm người ta không biết nói gì.
Ví dụ như nhang Long Đảm, sau khi khai quang, hiệu quả nhang dược có thể tăng cường khí lực, cường thân kiện cốt. Nhang Liệt Dương, nghe tên có vẻ cao cấp, trên thực tế chỉ là một loại nhang dược kích tình. Sau khi khai quang, uhm, đàn bà con gái sẽ chịu không nổi. Còn có nhang Huyễn Linh có thể ảnh hưởng thần kinh. Nhang Nộ có thể kích thích nghị lực con người, khiến người ta phấn chấn. Nhang Chân có thể đổi mùi, đổi màu, trên thực tế không có tác dụng gì cả.
Sau khi suy xét phân loại, Trần Hạo chọn ba loại, nhang phổ thông cao cấp, nhang Đàn Hương, nhang Long Đảm, đồng thời đưa một trăm triệu cho vợ chồng chủ tiệm.
Sau đó, trong thời gian Trần Hạo chờ đợi nhang được mang đến, Mang Vân đột nhiên gọi điện thoại cho Trần Hạo.
Trần Hạo vừa nhận cuộc gọi, Mang Vân liền nói: "Trần đạo hữu, hỏi ngươi một chuyện, ngươi chắc chắn tên da khỉ kia không có quan hệ với ngươi đúng không?"
"Cái gì da… Hửm? Đạo hữu có ý gì?" Trần Hạo thận trọng hỏi.
Mang Vân nói: "Nước Bổng Tử cũng xuất hiện hiện tượng âm binh đi qua. Trước mắt dị biến loại thứ ba cũng xuất hiện rồi. Tử Thành tuy chỉ là thành trấn nhỏ, nhưng cũng có đến một trăm ngàn người, chỉ trong một đêm, đều bị giết chết hết, ngay cả chó gà cũng không tha. Dường như bên trong Tử Thành có sự thay đổi kỳ dị. Khi tên da khỉ kia xông vào, bên trong cũng có không ít tu sĩ các nước khác xâm nhập, trước mắt chưa thấy ai ra cả."