Tin tức Akina tiết lộ khiến Trần Hạo rất kinh ngạc.
Không ngờ con bé này lại biết nhiều như vậy!
"Những tình huống này chỉ có mình ngươi biết thôi hả?" Trần Hạo tiếp tục hỏi.
Akina gật đầu: "Đúng vậy, ta ở đây là chuyện ngoài ý muốn, ta vốn đến nước Bổng Tử du lịch, chuẩn bị đi thăm hỏi một vị tiền bối tinh thông huyễn thuật ở đây, xin chỉ bảo học tập. Ai biết gặp đúng lúc Tử thành xuất hiện, trước đó ta không rõ tình hình, gan to bằng trời xông vào, phát hiện ra Khư giới mới biết thế nào là lợi hại nên nhanh chóng chạy ra. Chẳng qua khi đó ta bắt gặp cảnh con Khư linh hại người, chính là con mà đạo hữu đã giẫm chết, nó ở Khư giới còn chưa dung hợp hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại, tiến vào nhân gian, lại bị thương nặng, nhưng dù vậy nó vẫn dễ dàng hại chết một đoàn thám hiểm khác, chính là đoàn người của Bạch Lộ, cuối cùng nó chiếm lấy cơ thể cô ta, hấp thu tinh khí và pháp lực của mọi người, giả làm người sống."
Trần Hạo nhíu mày, cười nói: "Cho nên ngươi bèn tương kế tựu kế, gia nhập tiểu đội mạo hiểm của Bạch Lộ? Thừa cơ săn nó?"
Akina không đáp, im lặng thừa nhận sự thật.
Trần Hạo trầm ngâm một lát rồi nói: "Những điều ngươi nói rất có ích, ta có một người bạn đã chạy vào Tử thành, nếu như ta đoán không sai, tên này khẳng định sẽ tiến vào chỗ sâu nhất, cũng chính là Khư giới. Ta phải tới gần nhìn coi, nếu thực sự không tìm thấy, chúng ta sẽ rời khỏi Tử thành."
Dứt lời, Trần Hạo vẫy tay một cái, xe tang từ trong Tụ Lý Càn Khôn bay ra, rơi xuống đất, phóng to.
Nhìn Trần Hạo lại sử dụng bản lĩnh mới, mí mắt Akina giật giật.
Nhất là sau khi nhìn thấy xe tang, sâu trong đáy mắt Akina hiện lên một chút kinh sợ và chấn động.
Mặc dù cô tu hành nhẫn pháp không chính thống, nhưng đi theo thầy là Đại âm dương sư Ám Nguyệt, năng lực phân biệt vẫn có.
Hơi thở khếch tán từ chiếc xe tang này khiến người ta kính sợ, chớ nói chi là trên xe tang còn có một âm linh tản ra hơi thở hùng mạnh.
Thứ này đáng ra không phải là thứ người sống có thể nắm giữ, thật không ngờ một tu sĩ Trung Quốc lại lấy ra được, điều này khiến Akina đột nhiên nảy lên một tâm tình khó diễn tả bằng lời.
Bị kẻ mạnh nhường này thu phục hình như cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận lắm.
Trần Hạo trèo lên xe, để lái xe không mặt điều khiển xe, còn hắn thì ngồi xuống, nhắm mắt khôi phục pháp lực đã tiêu hao.
Akina là một người mới, không dám lên tiếng, chỉ có thể núp ở phía sau, yên lặng cảnh giác bốn phía.
Xe tang tiến lên, yên tĩnh không một tiếng động, cả đường đi, chẳng có một âm linh nào xuất hiện.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, lái xe không mặt ngừng lại, không tiếp tục đi nữa.
Trần Hạo mở mắt, lên tiếng hỏi: "Lão Không, tình huống thế nào?"
Lái xe không mặt nói: "Đạo hữu, chúng ta gặp quỷ đả tường rồi!"
Hả!
Trần Hạo ngạc nhiên đứng dậy, quan sát xung quanh.
Đây là một con đường rất dài, nhà cửa hai bên bình thường, không có bất cứ vấn đề gì, xung quanh cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm, cả âm hồn cũng chẳng có một con.
Nhưng đây chính là sơ hở.
Bên trong Tử thành, mấy trăm nghìn người chết hết trong vòng một đêm, cho dù phần lớn đều xuất hiện biến hóa, nhưng cũng có một số ít biến thành âm hồn hung linh.
Thế mà lối đi này ngay cả một âm hồn cũng không có, dĩ nhiên không có khả năng là thật.
Quan sát một lát, Trần Hạo bảo: "Lão Không, đi tiếp đi."
Lái xe không mặt không nói lời nào, điều khiển xe tang tiến lên.
Trần Hạo im lặng cảm giác, mắt Âm Dương chuyển động.
Lái xe không mặt lái mấy phút, họ vẫn ở trên khu phố lúc nãy, như thể mới đảo qua một vòng tại chỗ vậy.
Trần Hạo không hoang mang chút nào, cất tiếng nói: "Lão Không, chuyển hướng, chạm vào cái cửa nhỏ màu đỏ đằng trước mười mấy mét kia."
Xe tang lập tức tăng tốc, xông về phía cánh cửa màu đỏ.
Ầm một tiếng, cánh cửa vỡ vụn, sau đó đường đi trước mặt giống như bóng mờ đồng loạt tán ra, biến thành một quảng trường nhỏ.
Xe tang đứng ở giữa quảng trường, cứ xoay quanh tại chỗ thật.
Lúc này, Trần Hạo phát hiện, quảng trường nhỏ đang đổ mưa.
Từng giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời đổ xuống, rớt trên mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp.
Mưa to không ngớt, chốc lát sau cửa xe mờ đi, khiến người ta không nhìn được tình huống bên ngoài.
Nhìn mưa to ngoài kia, lái xe không mặt kinh ngạc nói: "Âm châu! Không đúng, đây là âm châu giả, kỳ quái, ở đây có tinh phách giả, cũng có âm châu giả. Tình huống gì thế này?"
Trần Hạo nói: "Lão Không, bây giờ không phải là lúc hỏi cái này, chúng ta hình như bị âm châu bao vây rồi, có biện pháp gì lao ra không?"
Lái xe không mặt im lặng, một lúc sau mới nói: "Đạo hữu à, rất kỳ quái, những âm châu này tựa hồ muốn nhốt nhóm chúng ta lại, bọn chúng liên kết thành một thể, hóa thành màn mưa, cố định xe tang lại. Số lượng của chúng quá nhiều, tập hợp cùng một chỗ, căn bản không di chuyển được."
Trần Hạo nhíu mày: "Dứt khoát xông thẳng ra cũng không được hả?"
Lái xe không mặt đáp: "Không được, ta vừa thử rồi, với sức mạnh hiện tại của xe tang, không thể phá lớp phòng ngự của nhiều âm châu hợp lại như vậy."
Trần Hạo đang muốn nói chuyện tiếp, đột nhiên một tiếng Hán ngữ cổ quái vang lên.
"Đạo hữu muốn rời khỏi thì phải mang bọn ta đi cùng."
Giọng nói này già nua, rời rạc, như thể nói một chữ thôi cũng vô cùng phí sức.
Trần Hạo giật mình, liếc mắt nhìn bốn phía, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là Thương Minh – một người tu hành bản địa, đường tu đạo vô vọng, lăn lộn chợ búa, tiêu dao sống qua ngày, không ngờ kiếp nạn ập lên đầu, thân tử đạo tiêu. Sau khi chết ta không cam tâm hóa thành một linh hồn mê muội, làm phép tập hợp ý niệm của các vong linh khác, tạm thời bảo vệ được bản thân. Đạo hữu à, thời gian của ta không còn nhiều, xin ngươi mau cứu ta với, mau cứu giúp bảy mươi nghìn vong linh vô tội." Giọng nói già nua lộ ra vẻ cầu khẩn, giọng điệu ngày càng suy yếu.
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh hệ thống vang lên theo.
Leng keng: Bầy âm linh chết oan, năm ngày tàn linh, hoàn thành sẽ thưởng bảy điểm công đức.
Thanh âm qua đi, Trần Hạo có hơi kinh sợ.
Chưa nói đến chuyện gặp được dân bản địa chết oan ở Tử thành còn giữ được ý thức, thế mà nó còn kích phát nhiệm vụ! Hơn nữa phần thưởng kia!
Công đức đó!
CMN, lúc trước có một nhiệm vụ hỗ trợ nhà máy hóa chất mà mới được một điểm công đức, ở đây lại có bảy điểm!
Hưm, bảy mươi nghìn người chết oan, có phải cứ mười nghìn người là quy thành một điểm không?
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Trần Hạo, hắn đã có quyết định, cất tiếng nói: "Ngươi muốn ta giúp thế nào?"
Giọng nói già nua vội vàng đáp: "Ta cần đạo hữu tìm thủy linh thú một sừng, chỉ cần giết nó, ta và bảy mươi nghìn vong linh vô tội có thể thoát khỏi giam cầm, đi đầu thai."
Trần Hạo sững sờ, sau đó ánh mắt khẽ động, hắn hỏi: "Các ngươi biến thành âm châu có phải bởi vì thủy linh thú không? Những kẻ biến thành tinh phách hoặc những vật khác cũng vì nguyên nhân đó à?"
Giọng nói già nua thở dài đáp: "Đúng vậy, trước khi chết bị linh khí của linh thú nào tập kích sẽ biến thành hình thái đó. Tình huống hiện tại của chúng ta khá giống với ma cọp vồ (*), chẳng qua ta vẫn còn chút linh trí, liên hợp với bảy mươi nghìn vong linh mới miễn cưỡng tự bảo vệ được bản thân. Những người khác lại không may mắn như vậy, bọn họ chìm đắm hoàn toàn, cũng chẳng biết cứu được hay không nữa."
(*) Những hồn ma bị hổ/cọp ăn thịt và trở thành nô lệ cho nó.
Trần Hạo giật mình, sau đó cười.
Có thể cứu không hay cũng phải thử một lần mới biết được.
Chuyện cứu người, à nhầm, cứu quỷ thế mà có thể thưởng công đức, loại phần thưởng kiểu này, từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ đây là lần thứ hai hắn gặp được, không thể bỏ qua.
Dù sao thứ như công đức, có cho bao nhiêu Trần Hạo cũng chê ít.