"Con thủy linh thú kia ở đâu? Có năng lực đặc biệt gì không? Làm sao mới có thể giết chết được nó?" Trần Hạo hỏi thẳng những vấn đề then chốt.
Giọng nói già nua đáp: "Thủy linh thú ở trong Khư giới, bây giờ cửa Khư giới còn chưa mở ra hoàn toàn, bọn chúng chỉ có thể mượn sức tà linh đến giành lấy những ma cọp vồ, tăng cường liên hệ với hiện thế, dần dần mở cổng chính ra, xâm chiếm nhân gian. Đạo hữu, thủy linh thú giỏi nhất là hóa thành nước, khó phân thật giả, chẳng qua nó có một nhược điểm, sau khi hóa nước, không có hơi nước bốc lên, chỉ cần cẩn thận chú ý là có thể phát hiện ra."
Trần Hạo nghiêm túc nói: "Tốt lắm, đạo hữu để ta qua đó, không giết được thủy linh thú nhất quyết sẽ không ra."
Giọng nói già nua vui vẻ bảo: "Cảm ơn đạo hữu, lão đây chúc cho đạo hữu mã đáo thành công."
Dứt lời, màn mưa hé ra một khe hở, mở rộng vừa đủ lối đi cho xe tang qua.
Trần Hạo bảo lái xe không mặt điều khiển xe tang, nhanh chóng đi qua.
Chờ đến khi ra khỏi màn mưa, lúc quay đầu nhìn lại, căn bản chẳng thấy quảng trường nào cả, thay vào đó là một nhà ở thương mại.
Trần Hạo không ngạc nhiên mấy, giữ im lặng.
Lái xe không mặt thì nhanh chóng cho xe rời đi.
Ở ghế sau của xe tang, cô bé người mới Akina chần chừ nhìn Trần Hạo.
Rốt cuộc mấy phút sau, Akina nhịn không được, cất tiếng hỏi: "Đạo hữu, ngươi cứ tin tưởng nó như vậy hả?"
Trần Hạo cười đáp: "Vì sao lại không tin?"
Akina nói: "Đạo hữu, ngươi dễ tin người ngoài quá rồi, tên kia nhìn kiểu gì cũng không phải thứ tốt, lời nói của nó thật thật giả giả, căn bản không phân biệt rõ được."
Trần Hạo bảo: "Đó là ngươi thôi, ta vẫn có thể phân biệt được, chí ít, chuyện giết thủy linh thú cứu vớt vong hồn là thật."
Akina trợn trừng mắt: "Thủy linh thú? Nói hươu nói vượn, có thể dùng lực lượng của tà linh xóa sạch mấy chục nghìn người, theo ta được biết chỉ có một loại là thủy yêu thú. Đó là một loại yêu thú khá giống tiên thiên thủy linh, vô cùng đáng sợ, loại yêu thú này, bản lĩnh cao cường không tấn công nổi, căn bản chẳng làm nó bị thương được tẹo nào, sao ngươi lại ngốc như vậy?"
Trần Hạo cười mà như không cười hỏi lại: "Kế đó rồi sao? Nếu lúc đó ta từ chối nó, cứ như vậy giằng co với âm châu trong màn mưa hả? Đợi không biết lúc nào mới gặp được cứu viện sao?"
Akina nghẹn lời.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Nhóc này, mặc dù thiên phú của ngươi rất tốt, tuổi còn trẻ, cũng coi như có thực lực, nhưng suy nghĩ vẫn thẳng thừng lắm. Làm người ấy mà, phải biết co được dãn được, biết một suy ra ba, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ."
Akina đứng hình, nghe vị đạo hữu Trung Quốc này nói như vậy, hình như hắn cũng biết giọng nói kia không phải người tốt gì.
Trần Hạo bảo: "Nhìn cái vẻ mặt dốt đặc cán mai của ngươi kìa, được rồi, ta sẽ nói cho ngươi mấy điểm. Thứ nhất, thời gian ở Tử thành rất quý giá, lãng phí không nổi. Thứ hai, tên kia không phải tu sĩ phổ thông, nói chuyện thì đáng thương lắm, nhưng có thể khống chế bảy mươi nghìn linh hồn sao có thể là kẻ đơn giản? Ta cũng không ngốc, nhìn ra được. Chẳng qua nó nhờ cứu giúp vong linh là thật, ta có biện pháp đặc biệt để phân biệt. Có điều suy nghĩ cứu trợ của hai bên khác nhau. Nó nhờ ta cứu là có mục đích, ta giúp nó cũng vậy, nhất là khi ta giúp được, nó sẽ ngạc nhiên. Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, lát nữa ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, vậy là đủ rồi."
Akina ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.
Thực tình mở mang thêm khá nhiều kiến thức.
Trong thời gian ngắn như vậy, cô chỉ cảm thấy giọng nói kia rõ ràng không phải người tốt.
Thế nhưng vị này lại có thể suy nghĩ nhiều đến vậy, hơn nữa theo lời hắn nói, hắn hiểu cả, thậm chí còn đã tính toán hành động kế tiếp.
Chẳng lẽ đây chính là người Hoa sao? Quá thông minh lanh lợi rồi!
Đúng lúc đang suy nghĩ, Akina đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng nói: "Đạo hữu, ngươi muốn ta làm gì?"
Trần Hạo cười nói: "Ta còn chưa quyết định, đợi tiến sâu vào trong lại nói."
Akina nhìn Trần Hạo thật sâu, đột nhiên trong lòng nổi lên một cảm giác bồn chồn lo lắng.
Xe tang tiến thẳng một mạch, hơn một phút sau nó đi vào một con đường rộng rãi.
Tại đây, họ đã tiến vào khu vực trung tâm Tử thành, bốn phía tràn ngập khí âm sát nồng đậm, thậm chí có thể cảm giác được ngọn nguồn của nó.
Thế nhưng lái xe không mặt lại dừng xe, Trần Hạo cũng cảnh giác nhìn xung quanh.
Mèo đen kêu meo một tiếng, nheo mắt lại, trong mắt lấp lóe vẻ hung ác.
"Có dị thường!" Akina đè tay lên kiếm võ sĩ, hơi ẩn núp, làm tốt chuẩn bị né tránh hoặc tấn công.
Trần Hạo im lặng một lát rồi nhếch miệng cười: "Thời điểm dùng ngươi đã đến rồi, xuống xe."
Akina đang muốn đứng dậy, đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Trần Hạo bảo: "Xuống xe chứ gì? Ngươi cũng cảm thấy chúng ta bị thứ gì đó để mắt tới mà, nó che giấu khá giỏi, không thèm ngoi đầu lên trước, ta cũng chẳng có cách khóa chặt vị trí, cho nên chúng ta cần một mồi nhử."
"Ngươi bảo ta làm mồi nhử hả? Ngươi thật quá đáng!" Akina căm tức nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Thuật tiềm hành của ngươi hơn người, còn thu phục được cá Linh Côn, có thể hư hóa liên tục trong chớp mắt, gặp được nguy hiểm cũng tránh thoát được, cần gì phải sợ chứ?"
Akina chán nản: "Ta mới thu phục cá Linh Côn, căn bản không có cách khống chế ngươi hiểu không, ta cần phải đi liên kết, đi phối hợp, giờ ta không hề lợi hại như ngươi nói."
"Cho nên ta cũng muốn tốt cho ngươi mà, danh ngôn Trung Quốc có câu này, ta tặng cho ngươi, chỉ có chiến trường mới là mảnh đất rèn luyện tốt nhất. Người mới đánh ba trận không chết chính là lính lão luyện, cho nên chỉ có thể liên tục tìm kiếm đối thủ, chiến thắng chúng, ngươi mới trưởng thành nhanh chóng được. Cơ hội đang ở trước mắt, ngươi phải trân trọng nó."
Akina: "…"
"Tiếc quá, ta thích tiến bộ ổn định vững vàng, không muốn trưởng thành điên cuồng như vậy." Akina quả quyết từ chối.
Quá lừa đảo, rõ ràng là muốn bức cô chịu chết mà! Trên đời sao lại có loại chủ nhà thế chứ? Ngay cả nước Nhật bọn họ cũng không có chuyện vừa nhận danh võ sĩ đã phải đi chịu chết! Ngươi cứ như vậy sau này còn ai dám nương nhờ ngươi?
Trần Hạo nhếch miệng cười: "Không đi ta giết ngươi."
Akina: "…"
"Đạo hữu, ngươi làm vậy thật quá đáng." Akina hằm hằm nhìn Trần Hạo, tức đến đỏ cả mắt.
Trần Hạo bảo: "Nói nhẹ ngươi không nghe, ta chỉ có thể làm như vậy, ta cũng chẳng phải muốn bịp ngươi, chỉ cho ngươi cơ hội lập công mà thôi, nếu ngươi làm tốt, sau này trở về nhất định sẽ có thưởng, ví dụ như đan dược, pháp khí, tiền tài, linh hương này…"
"Ngươi có linh hương hả? Có linh hương trấn áp tâm ma không?" Mắt Akina sáng lên, không đợi Trần Hạo nói xong đã ngắt lời hắn, giọng điệu có vẻ hơi kích động.
Trần Hạo sửng sốt, cô gái này, mịa nó không phải đang sợ à? Sao nghe thấy linh hương đã kích động như vậy?
Trần Hạo nghĩ nghĩ, đáp: "Ta có linh đàn hương, trấn áp tâm ma chẳng qua là một trong số những tác dụng của nó thôi, nó…"
"Ta đi, ngươi cho ta ba cây linh hương." Akina quả quyết đồng ý, vẻ mặt nghiêm túc.
Trần Hạo câm nín.
Mịa nó, trở mặt nhanh thật đấy, quả nhiên lợi ích mới là động lực lớn nhất.
"Ba cây không được, hành động này chỉ trị giá một cây."
"Thành giao."
Akina nói xong, bóng dáng lóe lên, lao thẳng từ trên xe tang ra, sau đó cứ trực tiếp chạy thẳng trên đường phố.
Chạy chưa tới ba mươi mét, đột nhiên một bóng dáng từ bên cạnh vọt sang, nhào về phía Akina.
Cơ thể Akina nhoáng lên, chớp cái biến mất, rồi lại xuất hiện, đánh lên bóng dáng kia. Vèo một tiếng, cái bóng kia bị cắt làm hai.
Có điều cô còn chưa kịp rơi xuống đất, bên dưới đột nhiên tràn ra hơn mười xúc tu đỏ tím, bung ra bốn phía, bủa vây Akina.