Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 694 - Chương 695: Rút Lui An Toàn.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 695: Rút lui an toàn.

Akina nói: "Nhẫn pháp của nước Nhật, khi tu hành thành công thì nhất định phải hầu hạ một vị chủ nhân và sẻ chia những lo lắng với chủ nhân. Ta sắp xuất sư và cũng chưa nhận chủ, mà ta công nhận tu vi và năng lực của đạo hữu, vậy có thể nhận ngươi làm chủ nhân."

Trần Hạo im lặng.

Nhẫn pháp của nước Nhật, còn có một cách nói như vậy sao?

Hơn nữa, ta cũng không phải người Nhật, thực sự không có vấn đề gì khi ngươi nhận ta làm chủ ư?

Trần Hạo quan sát Akina một lúc mới nói: "Ngươi thực sự suy nghĩ kỹ về quyết định này chưa?"

Akina trả lời với ánh mắt kiên định: "Hôm nay có sự chứng kiến của bốn vị đạo hữu, nhẫn pháp Akina - học trò của Đại âm dương sư Ám Nguyệt nhận Trần Hạo làm chủ, nếu như làm trái thì sẽ bị tâm ma phản phệ và vĩnh viễn không siêu sinh."

Thấy Akina thật sự thề, Trần Hạo ngạc nhiên nhìn cô. Trước vẻ mặt kiên định của Akina, cuối cùng hắn cũng gật đầu nói: "Được rồi, ta đồng ý."

Akina vui mừng khôn xiết, rồi cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Hạo mà không đứng dậy.

Trần Hạo cười nói: "Được rồi, ta cũng đã đồng ý, ngươi đứng lên đi."

Akina nhếch miệng cười một tiếng: "Có chỗ chủ nhân không biết, khi nhẫn pháp nhận chủ thì chủ nhân cần phải ban thưởng, ban thưởng càng nhiều thì điều đó có nghĩa là chủ nhân càng công nhận và trọng dụng ta."

Trần Hạo: "..."

Cmn, ngươi nhận ta làm chủ là vì lợi ích đúng không!

Trần Hạo không biết làm sao khi thấy mấy người Đới Vân đều đang nhìn mình,

Người ta đều đã giao tương lai cho mình, vậy mình lấy ít đồ ban thưởng thì cũng không có vấn đề gì đúng không!

Sau khi suy nghĩ một chút, Trần Hạo mới lấy ra một thanh gỗ đàn hương và nói: "Ta cũng không có gì đặc biệt phù hợp với ngươi. Ngươi cần đàn hương, vậy ta liền sử dụng nó như một món quà, hi vọng ngươi không ghét nó."

Akina vui mừng khôn xiết, cô vội vàng nhận lấy, sau đó cúi đầu nói: "Đa tạ chủ nhân ban thưởng."

Khi đám người Đới Vân nhìn thấy đàn hương thì đều trợn mắt lên.

Cmn, cái này mà không phải là món quà đặc biệt à.

Cái thứ này, tất cả chúng ta đều rất cần.

Nhất là Đới Vân, hắn ta nhìn Trần Hạo bằng một ánh mắt sâu thẳm.

Hắn nhớ rõ lúc trước hắn từng hỏi, nhưng Trần Hạo nói gỗ đàn hương hay gì đó rất quý giá, hắn cũng không có.

Mẹ nó giờ còn tặng liền một thanh, đó là không có mà ngươi nói à? Ngươi nghĩ nhiều thế nào mới tính là có?

Trần Hạo không quan tâm tới ánh mắt nóng bỏng của đám người Đới Vân, hắn nâng Akina dậy và sau đó thả xe tang ra.

Trên xe, người lái xe không mặt còn sợ hãi không thôi.

Vừa nãy, nếu Trần Hạo muộn một chút nữa thì hắn cũng cảm thấy mình sắp bị xóa sổ hoàn toàn rồi.

Lúc này được Trần Hạo thả ra, hắn liền nhìn về phía Trần Hạo, dù không có mặt mũi nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được nỗi oán hận của hắn.

Trần Hạo cười ha ha và lấy ra một nắm nhang linh, châm lửa rồi đặt ở đầu xe.

Người lái xe không mặt hấp thu không chút khách khí.

Đám người Đới Vân lại bị bạo kích lần nữa.

Thứ như nhang linh, cũng không phải là thứ đặc biệt cao cấp gì, nhưng nó là một nguồn tài nguyên không thể thiếu trong tu hành hoặc một số chuyện. Ngoài ra, trong giới tu hành, có rất ít người có thể chế tạo ra nhang linh, vì vậy nó thuộc về một nguồn tài nguyên quý hiếm.

Đạo môn hoặc các bộ phận liên quan, khi có nhu cầu đều lấy từng que ra dùng.

Còn ở chỗ Trần Hạo thì tốt lắm, dùng một thanh đàn hương để tặng lễ và đưa một nắm nhang linh cho tài xế lái xe.

Ha ha, ngươi biết hai chữ phá của viết thế nào không?

Đám người Đới Vân, ghen tị oán thầm ở trong lòng.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, họ vừa trải qua một cuộc khủng hoảng sinh tử nên mấy người không tiện nói gì mà chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Sau đó, cả nhóm lại lên xe và đi về phía ngoài thành phố Chết.

Lần này, trên đường đi, ngoại trừ một số âm linh ẩn nấp trong nhà, còn những Âm Châu và Tinh phách đó đã biến mất không thấy gì, thì bên trong toàn bộ thành phố Chết cũng không biết đã an toàn đến mức nào.

Dọc đường cũng không có âm linh mù mắt nào ra cản đường nên xe tang đã chạy ra khỏi thành phố Chết mà không có sợ hãi hay nguy hiểm nào.

Khi nhìn thấy bầu trời đầy sao cùng đèn đuốc khắp nơi thì Đới Vân mới nhìn về phía Trần Hạo và nói: "Đạo hữu, thật cảm ơn ngươi đã hộ tống bọn ta trên dọc đường đi, nếu không phải có ngươi thì sợ rằng bọn ta đã rất khó để rời khỏi Khư Giới, ân cứu mạng, bọn ta vô cùng biết ơn, nếu tương lai có cơ hội, nhất định bọn ta sẽ báo đáp."

"Nếu Trần đạo hữu có hứng thú thì cũng có thể đến Quý Châu chơi với ta, nhất định tiểu nữ tử sẽ chào đón nồng nhiệt." Mỹ nữ nóng bỏng cũng cười híp mắt và nói, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Trần Hạo.

Lần tiếp xúc thứ hai, mặc dù không nhiều lời với nhau, nhưng nàng đã thấy không ít. Tên Trần Hạo này còn thần kỳ hơn những gì được thể hiện trong thông tin của bộ phận, chắc chắn đáng để kết bạn với hắn, nếu có thể, cô hoàn toàn có thể trả giá toàn bộ.

Hai tu sĩ khác cũng bày tỏ lòng biết ơn của họ.

Trần Hạo cười nói: "Đều là đồng đạo Trung Quốc, nên giúp đỡ lẫn nhau, không có gì, mấy vị đạo hữu không cần để ở trong lòng.”

Đới Vân cũng không nói nhiều, hắn ta hỏi: "Đạo hữu, ngươi cũng biết tình huống ở Khư Giới rồi, không biết ngươi có gặp Đại thánh không?"

Nghe được tên này, ba tu sĩ khác đều có chút tò mò nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo suy nghĩ một chút và nói: "Ta đã gặp nó, nhưng nó có kế hoạch riêng của mình, ta cũng không có cách nào."

Đới Vân nhìn Trần Hạo một lúc rồi nói: "Cũng đúng, Đại thánh có tiềm năng vô hạn. Nếu hắn dám xông vào vậy nhất định cũng đã chắc chắn. Bọn ta sẽ không quan tâm đến hắn nữa. Bây giờ đạo hữu đã ra ngoài, không biết ngươi đã có sắp xếp gì chưa? Có cần ta cho người đưa ngươi về nước không?"

Trần Hạo cười nói: "Vậy thì làm phiền đạo hữu."

Đới Vân nói: "Vậy đạo hữu hãy chờ trước, ta sẽ cho người liên lạc với ngươi."

Nói xong, Đới Vân cùng với ba mỹ nữ nóng bỏng xuống xe và nhanh chóng rời đi.

Rõ ràng, bây giờ đã an toàn, và họ còn có chuyện thứ quan trọng hơn.

Đợi bốn người đi xa, Trần Hạo nhìn về phía Akina và nói: "Ngươi thì sao? Là đi với ta hay là quay về?"

Akina nói một cách dứt khoát: "Chủ nhân đi đến đâu, ta sẽ đi đến đó."

Mười giờ rưỡi sáng, một máy bay quân dụng từ trên không hạ cánh, đáp xuống sân bay Hắc Hà.

Không lâu sau đó, dưới sự hướng dẫn của một người đàn ông mặc tây trang đeo giày da, Trần Hạo ôm mèo đen và dẫn theo Akina đã rực rỡ hẳn lên đi ra từ lối đi dành cho khách quý.

"Trần đạo trưởng à, ngài thực sự không cần chúng tôi sắp xếp chiêu đãi sao? Khó lắm mới có dịp ngài đến Hắc Hà, có thể ở thêm hai ngày nữa, đi thưởng thức chút phong cảnh Hắc Hà được không?" Người đàn ông mặc tây trang dò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment