Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 695 - Chương 696: Gặp Trên Đường

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 696: Gặp trên đường

Trần Hạo cười đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu, ta còn có việc khác nên phải trở về."

Thấy Trần Hạo từ chối, người đàn ông mặc tây trang đành phải gật đầu: "Vậy Trần đạo trưởng đi thong thả, nếu có chuyện gì có thể liên hệ với ta. Đây là danh thiếp của ta, chỉ cần ngài còn ở phương Bắc, ta đảm bảo đạo trưởng luôn suôn sẻ vô lo."

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Ta trở về nhà mà thôi, cũng đâu có phải phạm tội mà còn có thể không cho đi à?"

"Ngài xem cái miệng của ta này, là ta sai, vậy ta không tiễn đạo trưởng nữa." Người đàn ông mặc tây trang khẽ khom người rồi quay đầu rời đi.

Nhìn hắn ta đi xa, Akina từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên cất tiếng: "Chủ thượng, có cần làm thịt hắn hay không?"

Trần Hạo dở khóc dở cười bảo: "Hắn đã làm gì mà ngươi muốn giết hắn."

Akina đáp: "Người này trên đường đi vẫn luôn nói nhảm, còn muốn lôi kéo nữa, thấy chủ thượng không để ý thì trực tiếp tỏ vẻ lạnh nhạt, đây là hành vi coi thường chủ thượng. Ta là thuộc hạ của ngài, đây là nỗi khuất nhục của ta, ta không thể tha thứ được."

Trần Hạo cảm khái trong lòng, điểm này những quỷ nhỏ khác không có, tinh thần truyền thống võ sĩ đạo thật đáng khâm phục.

"Được rồi, nơi này là Trung Quốc, là xã hội pháp trị, về sau nếu như ta không chủ động yêu cầu thì không cho phép ngươi chém chém giết giết cái gì, không văn minh chút nào." Trần Hạo trách cứ một câu, sau đó nói: "Tên kia có suy nghĩ gì, thái độ ra sao chẳng liên quan gì đến chúng ta. Với ta, hắn ta giống như một người qua đường vậy, ta căn bản không thèm để ý, hơn nữa về sau dạng người này ngươi sẽ gặp rất nhiều, nếu chưa đến bước trêu chọc chúng ta thì cứ coi bọn họ không khí."

Akina xoay người: "Thuộc hạ nghe lời chỉ bảo."

Trần Hạo cười cười: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Sau khi rời sân bay, điều đầu tiên nhóm Trần Hạo làm là đi ăn một bữa, sau đó đến chỗ không người thả xe tang ra, cứ như vậy khoan thai tiến về phương Nam.

Bận rộn một trận ở Tử thành, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Trần Hạo cần từ từ thả lỏng tinh thần, cũng không gắng sức đi tìm âm hồn gì nữa, cứ ngồi ở phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần, tay khẽ vuốt ve mèo đen.

Xe tang đang đi thong thả, hơi lắc lư nhè nhẹ thình lình dừng lại đột ngột.

Trần Hạo ngừng lại, mở mắt ra. Hắn đang định hỏi có chuyện gì thì đột nhiên phát hiện trước đầu xe loạn hết cả lên.

Nhìn kỹ xong, Trần Hạo hít vào một ngụm khí lạnh.

Đằng trước là một giao lộ, lúc này có mấy chiếc xe đang ngừng ở đó. Một chiếc xe nâng hạ để vận chuyển hàng hóa ầm ầm ầm lái tới, vọt thẳng về phía đám xe đang đỗ, thanh sắt thật dài đằng trước cắm mạnh vào thân xe, sau đó nâng lên, quăng về một phía.

Tình huống bất ngờ xuất hiện này khiến những xe khác đều sửng sốt, nhìn thấy xe nâng hạ quăng chiếc xe thành tàn tạ lại xoay đầu, những chủ xe khác vội vàng quay xe, sợ hãi va thẳng vào lan can, thậm chí còn có người cho xe giật lùi.

Trần Hạo nhìn chiếc xe nâng hạ, siết chặt lông mày.

Trong xe nâng hạ có một người, nhưng trên người đó có hơi thở tàn bạo, dường như đã điên cuồng rồi.

Mắt thấy một chiếc ô tô chưa kịp quay đầu sắp bị xe nâng hạ cắm vào cửa kính, nếu xử lý không ổn người bên trong nhất định phải chết.

Trần Hạo không chút do dự ngưng tụ một đoàn pháp quang, bắn ra ngoài, đánh trúng người trên xe, chớp mắt làm cho lái xe lái chiếc xe nâng hạ chuyển hướng tránh khỏi ô tô con.

Sau đó, người lái ô tô con ngàn cân treo sợi tóc vội vàng quay ngược lại, cái gì cũng mặc kệ, cứ thấy đường là vọt tới.

Chốc lát sau, trên giao lộ chỉ còn lại Trần Hạo với chiếc xe tang.

Lái xe nâng hạ nhìn thấy xe tang thì con ngươi càng đỏ, hắn ta lao thẳng đến, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Trần Hạo nhíu mày.

Lái xe nâng hạ này rõ ràng đã mất hết lý trí, chẳng e dè gì mà chỉ muốn phá hoại.

Người này chẳng nhẽ có vấn đề về tinh thần, thế mà lại hành hung người qua đường vô tội.

Trần Hạo định làm hắn ta mê man, có điều lúc đang chuẩn bị bắt pháp quyết thì còi xe cảnh sát vang lên.

Trần Hạo dừng động tác, bảo lái xe không mặt lùi lại, tránh sự tấn công của xe nâng hạ.

Thấy không đuổi kịp xe tang, xe nâng hạ trực tiếp phá toang hàng rào bảo vệ, lại chặn xe ở luồng bên cạnh, cắm thẳng vào một xe vận tải nhỏ bắt nó ngừng luôn.

Lúc này xe cảnh sát đuổi tới, mấy cảnh sát xuống xe ngăn cản, thế nhưng lái xe nâng hạ rõ ràng không thèm để họ vào mắt.

Lùi đến ven đường cách đó không xa, Trần Hạo không hề nhúng tay mà cứ thế nhìn cảnh sát quây chặt vòng vây, cuối cùng bất đắc dĩ phải nổ súng, bắn chết lái xe nâng hạ.

Nhìn thấy cảnh này Trần Hạo mới bảo lái xe không mặt từ từ đến gần, chớp mắt khi xe đi ngang qua, hắn lấy đi hồn phách của tên lái xe kia.

Sau khi xe tang tiếp tục tiến về phía trước, Trần Hạo mới phát hiện lái xe nâng hạ này không phải mới bắt đầu hành hung, mà là dọc đường vẫn luôn gây thiệt hại đủ thứ.

Trong cảm giác của Trần Hạo, vùng này có ít nhất mười mấy âm hồn mới.

Mịa nó…

Trần Hạo nhăn tít mày.

Mặc kệ vì nguyên nhân gì, làm liên lụy đến người vô tội cũng là phạm tội, là làm việc ác và gây nên một tội ác.

Chờ xe tang đi xa một chút, Trần Hạo mới vung tay thả một đoàn hồn quang ra, dần dần hóa thành một bóng mờ.

Bóng mờ này chính là hồn của kẻ lái xe nâng hạ.

Hồn phách mới này có hơi mờ mịt.

Chẳng qua trong mắt Trần hạo đó là một loại dẫn dắt nảy sinh.

Đây là tiếp dẫn lục đạo luân hồi.

Trần Hạo nhíu chặt lông mày, yên lặng quan sát.

Bấy giờ, hồn phách của lái xe nâng hạ như thể cảm giác được gì đó, nét mặt của nó đột nhiên trở nên dữ tợn, trên người càng nổi lên oán khí nồng đậm.

Cùng lúc đó, luân hồi tiếp dẫn biến mất không thấy tăm hơi.

Trần Hạo thở dài một tiếng, vươn tay ngưng tụ một đạo pháp quang, vây quanh hồn phách của lái xe kia.

Hồn phách của lái xe phản ứng lại, điên cuồng giãy dụa, sau đó nhìn chằm chằm Trần Hạo với ánh mắt tràn đầy oán hận và ác ý.

Trần Hạo bình tĩnh nói: "Tại sao ngươi lại hành hung người trên đường?"

Hồn phách lái xe chỉ nhìn Trần Hạo mà không nói lời nào.

Trần Hạo bảo: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi không nắm lấy thì đừng mong có lần sau."

Trần Hạo vừa dứt lời, mèo đen đã kêu meo meo, ánh mắt nó sáng rực nhìn hồn phách của lái xe, ánh mắt kia khiến hắn ta cảm thấy run rẩy cả linh hồn, vẻ oán hận và ác ý biến thành hoảng sợ và e ngại.

"Ngươi muốn làm gì, thả ta ra, ta phải đi báo cảnh sát." Hồn phách lái xe cất tiếng, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Hạo cảm thấy buồn cười.

Trần Hạo nhìn hắn ta với ánh mắt trào phúng, nói: "Gặp nguy hiểm thì báo cảnh sát, ngươi có ý thức pháp luật như vậy sao lại lái xe nâng giết chết nhiều người đến thế?"

Hồn phách lái xe sững sờ, dường như hắn ta nhớ tới gì đó, ánh mắt lập tức trở nên điên cuồng và tức giận: "Cuộc sống quá gian khổ, mọi người cùng nhau chết mới tốt."

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Ra là vậy ha, ngươi hại người là do bản thân có tư tưởng tàn bạo, trong lòng có oán hận chứ chẳng liên quan gì đến người khác."

Hồn phách lái xe lại không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Hạo lập lòe tia hung ác.

Trần Hạo lắc đầu: "Tự gây nghiệt không thể sống. Tiểu Hắc!"

Meo…

Bình Luận (0)
Comment