Nghe tiếng Trần Hạo gọi, mèo đen khẽ hút lấy hồn phách lái xe, hắn ta chẳng có đường phản kháng bị mèo ta hút vào trong miệng.
Chống lại luân hồi, oán khí sinh sôi, tâm tính sụp đổ, cho dù vì nguyên nhân gì mà thành ra như vậy, không đi tìm đầu sỏ gây họa mà lại lựa chọn sai lầm gieo tai vạ cho người vô tội, sau khi chết trong lòng còn có oán hận, đây là tiết tấu muốn chuyển hóa thành ác quỷ và lệ quỷ tiếp tục đi hại người.
Đối với tình huống này lựa chọn tiêu diệt là cách tốt nhất.
Lái xe nâng hạ chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm mà thôi, chẳng có ảnh hưởng gì đến Trần Hạo cả. Kế đó xe tang tiếp tục di chuyển, từ từ rời khỏi Hắc Hà, thẳng tiến về hướng Nam.
Thời gian chầm chậm trôi, xe tang không trèo lên cao tốc mà đi đường phố bình thường.
Chẳng qua có thứ lại khiến Trần Hạo giật mình.
Hôm nay trời trong mây trắng, cây cối in bóng râm ven đường, thời tiết tốt như vậy không hiểu sao lại khiến Trần Hạo cảm thấy rất nóng nảy, chẳng thể tĩnh tâm nổi.
Ngay lúc Trần Hạo tưởng vấn đề nằm ở chính hắn, đồng ruộng bên đường có hai người đánh nhau – một ông cụ và một thanh niên.
Ông cụ da ngăm đen, dáng người cường tráng, mà thanh niên thì khoảng hai mươi tuổi, trông rất gầy yếu. Hắn ta bị ông lão đuổi theo, hết ăn đá lại dính đánh, mặc cho thanh niên kêu la thảm thiết xin tha thứ, ông lão vẫn để ngoài tai.
Qua mắt Âm Dương, Trần Hạo phát hiện trên người ông lão có một loại hơi thở khó hiểu, nó mang theo sự tàn bạo, dường như có thể ảnh hưởng lòng người.
Trần Hạo bảo lái xe không mặt dừng xe, sau đó nhìn ông cụ đuổi đánh thanh niên.
Chờ đến khi hai người một chạy một đuổi đến ven đường, thanh niên nhìn thấy xe tang nên vội vàng chạy đến xin giúp đỡ.
Trần Hạo không nhìn thanh niên mà chỉ chú ý ông lão.
Lúc ông lão đến trước xe, Trần Hạo tay nắm pháp quyết, một đạo pháp quang bay ra và bao phủ lên ông lão kia.
Ông ta nhất thời giật mình, ánh mắt vốn đang tức giận có hơi dại ra, rồi chợt nhớ đến gì đó, ông ta kinh hoàng nhìn thoáng qua thanh niên bị đánh thê thảm, xoay người bỏ chạy mất.
Thấy ông lão rốt cuộc ngừng lại, thanh niên ngồi sụp xuống đất, kêu rên nói: "Con mịa nó chứ, chẳng qua ta chỉ hái một quả dưa hấu của ngươi mà thôi, ông đây đã bảo sẽ trả tiền rồi mà, sao còn muốn đánh ta chứ? Cần câu của ta, xe máy của ta! Ông đây muốn báo cảnh sát! Lão già yếu đuối vô dụng kia cứ chờ đó cho ta."
Trần Hạo nhìn ông lão đã chạy ra xa, lúc này mới nói với thanh niên: "Người anh em à, chuyện báo cảnh sát để sau đi, ngươi vẫn nên đến bệnh viện bôi chút thuốc thì hơn."
Thanh niên nhìn thoáng qua Trần Hạo trên cửa sổ xe rồi đứng dậy hỏi: "Ngươi có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không, đồ đạc của ta đều rơi hết xuống mương rồi."
Trần Hạo liếc nhìn thanh niên, nhất là túi tiền bên hông của hắn ta, hắn âm thầm lắc đầu.
Mặc dù bị ông lão kia ảnh hưởng nhưng tên này vừa nhìn đã thấy là kẻ tham món lời nhỏ.
"Xe của ta không phải loại tầm thường, nếu ngươi dám lên thì cứ thử." Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Người trẻ tuổi đánh giá xe tang một chút.
Ừm, đây là một xe trường học đời khá cũ rồi, nhưng nhìn vẫn bóng loáng y như xe mới.
Chẳng qua nhìn có thấy điều gì không tầm thường đâu. Đầu năm này loại xe cũ gì mà không có, phục cổ thôi mà, việc quái gì mà hắn ta không dám.
Người trẻ tuổi thấy Trần Hạo không bảo lấy tiền liền hớn hở trèo lên xe.
Thế nhưng vừa mới lên hắn ta đã run lập cập, ngạc nhiên nói: "Mịa nó, mới tháng mấy mà trong xe mở máy lạnh lớn như vậy, đốt tiền à! "
Trần Hạo nhếch miệng cười, yếu ớt nói: "Xe cũ không có điều hòa, là âm khí tự nhiên đó."
Người trẻ tuổi: "..."
"Anh trai à, trò đùa này của ngươi hơi ớn rồi đó." Người trẻ tuổi liếc nhìn người trên xe, ngoại trừ người nói chuyện với hắn ta còn có một tài xế, một hành khách nữ và một con mèo.
Nhất là lúc nhìn đến con mèo, hắn ta cảm thấy không phải sợ nữa.
Ban ngày ban mặt làm quái có thứ gì dọa người, hơn nữa ở phương Bắc mèo và chó đều là vật trừ tà, nơi có mèo mà còn có âm khí, tào lao.
Thấy người trẻ tuổi không tin, Trần Hạo không tán dóc thêm nữa, cất tiếng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Ta nói trước, ngươi chỉ có thể ngồi trong này mười phút, quá thời gian mà không chịu xuống, nếu có xảy ra chuyện ta cũng không chịu trách nhiệm đâu."
Người trẻ tuổi vẫn tiếp tục thầm nghĩ, một cái xe nát mà thôi, còn mở điều hòa lạnh như vậy, cứ làm như hắn ta thích ngồi lắm ấy.
"Không cần đến mười phút đâu, lái thẳng về phía trước, sau đó rẽ trái đi hai trăm mét là đến." Hắn ta vừa ngồi xuống vừa nói.
Có điều lúc mới đặt mông xuống, hắn liền sợ hãi nhảy dựng lên: "Mịa nó, sao ghế ngồi buốt như vậy!"
Trần Hạo không phản ứng lại hắn ta, bảo lái xe không mặt tiến về phía trước.
Đồng thời Trần Hạo cũng quan sát điểm khác thường của vùng đất bên ngoài kia.
Chẳng hiểu sao hắn lại nóng nảy, còn có hơi thở tàn bạo trên người ông lão kia nữa, tất cả đều lộ ra vẻ bất thường.
Thấy Trần Hạo không để ý đến mình, người trẻ tuổi oán thầm vài câu liền ngồi thử sang chỗ khác, thế nhưng chẳng có một chỗ bình thường, cuối cùng hắn ta chỉ có thể đứng, đồng thời cũng nghi ngờ quan sát nhóm Trần Hạo.
Chẳng mấy chốc xe tang đã đến gần một trấn nhỏ.
Đến đây, đôi mắt Trần Hạo híp lại.
Hơi thở tàn bạo trong trấn nhỏ kia càng nồng hơn.
Chưa đi vào mà Trần Hạo đã thấy mấy người đang đánh nhau, họ như thể không muốn sống vậy.
Đợi đến khi tiến vào trấn nhỏ, Trần Hạo phát hiện trong trấn có rất nhiều người vẻ mặt khó chịu, họ đều có độ tuổi từ 40 đến 50.
Trái lại, thanh niên trai tráng chẳng có vấn đề gì.
Dừng lại trên một con đường, Trần Hạo để người trẻ tuổi xuống xe.
Người trẻ tuổi trừng to mắt: "Anh bạn à, còn hơn mấy trăm mét nữa mới đến bệnh viện đó, cho ta đi nhờ thêm đoạn nữa thôi, hiện giờ cả người ta đều…"
Hắn ta còn chưa nói xong, Trần Hạo đã đá thẳng hắn ta xuống xe, kế đó xe tang khởi động, nhanh chóng rời đi.
Người trẻ tuổi vốn định đứng lên mắng vài câu lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Mịa nó chứ, hình như vừa rồi không có cửa xe, thế hắn ta xuống kiểu gì…
Hắn ta đụng phải quỷ rồi!
Người trẻ tuổi run cầm cập, quay người chạy về hướng ngược lại, đi bệnh viện gì chứ, hắn ta chẳng dám đi nữa.
Trần Hạo đi dạo quanh trấn nhỏ, tìm kiếm cội nguồn của hơi thở tàn bạo kia, rốt cuộc hắn cũng phát hiện một miệng giếng cổ trong một thôn trang nhỏ ở vùng ngoại ô.
Hơi thở tàn bạo kia tràn ra từ trong giếng cổ này.
Chẳng qua lúc nhìn thấy giếng cổ, Trần Hạo nhíu mày.
Xung quanh giếng cổ xây một bồn hoa rất đẹp, cách trang trí mang hương vị xa xưa, bờ giếng khắc hình mây trôi và những con thú đem lại điềm lành, còn có vải đỏ quấn quanh nữa, thậm chí bên cạnh giếng cổ còn có một hương đàn, hương khói khá thịnh.
Lúc Trần Hạo phát hiện giếng cổ, hắn còn thấy mấy nam nữ đang dâng hương, dập đầu trước giếng, trông như một tín đồ.
Chẳng qua ở trong mắt Trần Hạo, những hành vi này chỉ là hình thức, hương bình thường không có tác dụng, người cúng bái lại bị hơi thở tàn bạo từ miệng giếng quấn quanh lên người.
Thoạt nhìn mới buồn cười làm sao, bái quỳ giếng cổ, tìm tai họa cho mình, đây chính là tự làm tự chịu.
Trần Hạo không để ý mấy người bị hơi thở tàn bạo quấn lấy sẽ như thế nào, ánh mắt của hắn đều tập trung lên giếng cổ.
Miệng giếng này nhìn không tầm thường chút nào, nó cao hơn một thước, thế mà còn tỏa hơi nước ra bên ngoài, di chuyển đủ bốn bề, mang theo hơi thở tàn bạo thản nhiên, khuếch tán trong không khí, thổi đến phương xa.
Có điều giếng cổ có miệng, lại có một lực lượng vô danh khác ngăn cản ý niệm cảm giác của Trần Hạo.
Trần Hạo yên lặng chờ mấy người kia thăm viếng và bái lạy, thu dọn rời đi xong mới định đi qua.
Vừa tới gần, một cánh tay đột nhiên vươn ra bắt lấy cổ tay Trần Hạo.