Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 733 - Chương 734: Một Người Chiến Đấu

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 734: Một người chiến đấu

"Đại sư, bây giờ nên làm gì?" Tần Thư Sinh luống cuống nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nhìn thoáng qua Tần Thư Sinh, chân thành nói: "Hiện tại ta bàn giao cho ngươi một việc, lập tức trở về, sơ tán người trong làng, nếu như gần đó có làng khác, cũng phải đưa họ rời khỏi nơi này."

Tần Thư Sinh sững sờ.

Trần Hạo không đợi hắn ta phản đối, tiếp tục nói: "Đây là mệnh lệnh chết, nếu như người không muốn liên lụy những dân làng vô tội, thì buộc phải làm như vậy."

Tần Thư Sinh im lặng, sau đó gật đầu thật mạnh: "Ta đã hiểu đại sư, tất cả làm phiền ngài."

Nói xong, hắn ta quay người chạy như bay.

Trần Hạo nhìn bóng lưng hắn ta, thở dài nói: "Làm phiền ta? Chuyện này sợ rằng ta cũng không gánh được, không thể, trời sập phải có cột cao, tay chân ta lèo khèo, cũng không làm nổi chúa cứu thế."

Nói xong, Trần Hạo lấy điện thoại ra, bay lên một ngọn núi, sau đó gọi tới một số điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, sau đó giọng nói của Đới Vân truyền đến: "Trần đạo hữu, đúng dịp a, ta vừa suy nghĩ làm thế nào tìm người, thì người gọi điện tới trước."

Trần Hạo nói: "Sao vậy? Đới Vân đạo hữu có việc?"

Đới Vân nói: "Có một số chuyện muốn hỏi một chút, Tử Phượng đạo hữu, là muốn làm gì?"

Trần Hạo cười: "Là chuyện này sao, sao vậy, chuyện này trái với quy định của ban ngành liên quan sao?"

Đới Vân nói: "Không hề, chỉ là có chút khác thường, phạm vào kỵ húy, có một số việc, ngươi hiểu được."

Trần Hạo nói: "Vậy thì tốt, ta cũng có chuyện muốn nói với Đới Vân đạo hữu một chút, vừa đúng có liên quan tới chuyện Tử Phượng làm."

Đới Vân vội vàng nói: "Trần đạo hữu, ngươi cũng đừng nói cho ta, ngươi lại dẫn ra một phiền phức lớn nhé."

Trần Hạo cười: "Nhìn ngươi nói kìa, thế nào là ta dẫn ra một phiền phức lớn, cho dù ta không gây ra, thì phiền phức này, ẩn núp lâu, vẫn sẽ xuất hiện, ngươi nên thấy vui mừng, ta chủ động phá hủy phiền phức này, để nó không lẩn trốn sâu, sau đó xử lý , tương đương với bóp chết kiếp nạn từ trong trứng nước, đây là chuyện tốt."

Đới Vân: "... Mồm mép của đạo hữu, ngày càng lợi hại, nói đi, chuyện gì."

Trần Hạo nói: "Ta phát hiện lăng mộ chín tầng."

Đới Vân kinh ngạc nói: "Lăng mộ chín tầng, thật hay giả? Thánh địa Phật môn này, hơn 600 năm trước biến mất, ngay cả người trong Phật môn cũng không biết ở đâu, bộ môn chúng ta cũng từng có người nghiên cứu, đáng tiếc không tìm được, đạo hữu, cái này không tính là tin tức xấu đi."

Trần Hạo nói: "Trước mắt mà nói thì chưa tính, nhưng nếu như chờ quỷ bên trong lăng mộ chín tầng chạy ra, thì đó là tin tức xấu."

Đới Vân dừng một chút, giọng điệu nghiêm trọng lên: "Đạo hữu, nói rõ ràng."

Trần Hạo giải thích rõ đầu đuôi một lần, sau đó nói: "Kế hoạch của ta chính là như vậy, có chút mạo hiểm, chẳng qua nếu như có đại lão của bộ ngành liên quan có thể đến đây giải quyết, vậy ta có thể từ bỏ biện pháp mạo hiểm này."

Đới Vân thở dài nói: "Trần đạo hữu, người cho ta một câu đố quá khó rồi! Hiện tại ta có chút sợ người, mỗi một lần gọi điện thoại đến, phiền phức này còn lớn hơn phiền phức kia, ta suy nghĩ có nên đổi số điện thoại không."

Trần Hạo nói: "Đó là chuyện sau này, Đới Vân đạo hữu, hiện tại ta chỉ nghĩ ra một cách duy nhất này, nếu như không thể được, vậy ta cũng sẽ không tự vây mình ở chỗ này, không biết bộ ngành liên quan có sắp xếp gì không?"

Đới Vân nói: "Trở lại chuyện chính, vấn đề lăng mộ chín tầng, trong nhất thời ta cũng chưa có biện pháp hay, cần báo lên cấp trên, nhưng phiền phức này dù hơi mạo hiểm, nhưng cũng là kiếm tẩu thiên phong(*), vẫn có thểm xem là một cách giải quyết, chuyện này lát nữa ta sắp xếp xong, giúp người một chút, mặt khác phải xem cấp trên sắp xếp thế nào, rồi ta thông báo tiếp cho người. Nhưng có một số chuyện ta muốn nói rõ ràng, đạo hữu, mặc dù ngươi không phải người của bộ ngành liên quan, nhưng dù sao cũng là người Trung Quốc, trên mảnh đất Trung Hoa này xuất hiện kiếp nạn, ngươi không thể đổ cho người khác, nếu thật có thứ gì chạy ra từ lăng mộ chín tầng, ta hi vọng, ngươi có thể tận lực kìm chân, tranh thủ thời gian cho chúng ta, dù sao, bây giờ ở hiện trường chỉ có mình người, mà xung quanh núi Thái Hành, người sống ở đó không ít."

Trần Hạo im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Ta cố gắng hết sức."

"Vậy thì tốt, ta cúp trước, chờ điện thoại của ta." Nói xong, Đới Vân chủ động cúp điện thoại.

Trần Hạo thu hồi điện thoại, nhìn lối vào lăng mộ chín tầng, thở dài một cái.

Thời gian chậm rãi qua đi.

Đến hơn hai giờ sáng, Trần Hạo đang trấn thủ bên ngoài lăng mộ chín tầng, đang nhắm mắt điều tức, đột nhiên mở mắt ra, dáng người bay lên, đạp không khí mà đi, quan sát xung quanh.

Ánh mắt nhìn tới chỗ lăng mộ, tốc độ khí địa mạch vốn đang hấp thu đột nhiên tăng nhanh hơn.

Mà theo động thái này, Trần Hạo phát hiện, quanh cảnh của núi cũng đang run rẩy, giống như một con quái thú khổng lồ đang thức tỉnh.

Sau đó, Trần Hạo liền cảm giác được, tất cả động vật khu vực phụ cận, chim, thú, trùng độc, tất cả đều hoảng sợ chạy đi.

Trực giác động vật là mẫn cảm nhất, sự khác thường của chúng, chính là điềm báo có nguy hiểm.

"Tới nhanh thật!"

Trần Hạo âm thầm nhíu mày.

Hiện tại người bộ ngành liên quan không có tin tức gì, cả Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng cũng chưa trở lại, chớ nói chi là những hành động khác.

Không được, không thể để cho nó ra!

Ánh mắt Trần Hạo khẽ chuyển động, bóng người bay lượn đi tới ngoài cửa hang lăng mộ chín tầng, yên lặng chú ý.

Dần Dần, Trần Hạo liền cảm nhận được một sự uy hiếp mạnh mẽ từ cửa hang truyền ra, đồng thời càng ngày càng gần.

Trần Hạo ngưng thần tĩnh khí, bất động thanh sắc.

Cuối cùng từ cửa hang, bỗng nhiên từng ánh sáng bay ra, tràn ngập xung quanh, ánh sáng rơi xuống, hóa thành từng tên hòa thượng, chắp tay trước ngực, đứng thẳng tắp.

Mặt mũi bọn chúng cực nghiêm trang, toàn thân màu vàng, nhưng chỉ có con mắt, đỏ như máu, quỷ dị dọa người.

Đột nhiên, một tên hòa thượng ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Hạo, giọng nói phi giới tính, cực kì cổ quái nói: "Tu sĩ đạo môn."

Trần Hạo nhìn chăm chú hòa thượng này, phát hiện trên người nó có thêm một hơi thở khó hiểu, nhếch miệng cười: "Ngươi chính là ma người đồng?"

"Ma? Như thế nào là ma? Ta từ ý niệm của chúng sinh biến thành, chúng sinh cầu thiện thì ta thành Phật, chúng sinh tà oán, thì ta thành ma."

Nói đến đây, đột nhiên hòa thượng này cúi đầu, lại một tên hòa thượng ngẩng đầu, cười tà nói: "Ngươi nói, ta là ma hay chúng sinh thiên hạ là ma?"

Trần Hạo im lặng.

Khó trách trước đó hòa thượng lông mày trắng nói là chuộc tội cho Phật môn.

Chùa miếu của họ trải rộng thiên hạ, ngưng tụ tín ngưỡng của chúng sinh, dễ dàng hơn so với đạo môn, tín đồ cũng nhiều hơn. Kết quả lại gây ra rủi ro, tín ngưỡng hóa ma, còn làm ô uế lăng mộ chín tầng.

Nói ra thật sự là trò cười, khó trách Phật môn một mực nói không biết chỗ của lăng mộ.

Mẹ nó căn bản cái này không thể nói a, nói ra Phật môn sẽ hổ thẹn, không ngẩng đầu lên trước mặt đạo môn được.

Nhưng cho dù là sức mạnh tín ngưỡng, cũng không thể xuất hiện ý niệm tà oán? Hai mạch của Phật đạo, đối với tà oán đều có pháp thuật làm tiêu hao, chỉ có những tà thần đi con đường ngang tàng mới không quan tâm, mới thu thập tất cả.

Cho nên, chỉ có một khả năng, đây là chủ động trêu chọc, lăng mộ chín tầng, bị mai một không oan.

Tâm tư chuyển biến, trên mặt Trần Hạo lại không có biểu cảm gì, mở miệng nói: "Những đạo lí lớn hiện tại đừng nói nữa, hiện tại kéo ai vào cũng vô dụng, người muốn ra ngoài phải không?"

Lại một tên hòa thượng ngẩng đầu, tà mị nói: "Không, ta tương đối am hiểu đi vào."

Bình Luận (0)
Comment