Sinh viên?
Trần Hạo nhướn lông mày một cái, sau khi quan sát tỉ mỉ vài lần, hắn đột nhiên cười.
Dạo bước đi tới, Trần Hạo nói: "Tình huống của các ngươi như thế nào?"
Người trẻ tuổi nói chuyện là một nam sinh rất khỏe mạnh, tóc húi cua mày rậm môi dày, anh ta cười nói: "Anh, là như vầy, chúng ta bị lạc đường, bị kẹt ở trên núi không ra được, điện thoại cũng không có tín hiệu, ngài có thể đưa chúng ta ra ngoài không?"
Trần Hạo nói: "Các ngươi cũng không mang nhiều đồ, đến núi sâu làm gì?"
Anh trai tóc húi cua lúng túng nói: "Chính là chúng ta tò mò, lúc ban đầu là đến khu du lịch Thiên Sơn chơi, nhưng dấu vết nhân công ở phong cảnh đó quá nặng nề, không có gì chơi, nghe nói ngọn núi tuyết đẹp nhất này chưa khai thác, nên cùng nhau tới ngắm một chút, không nghĩ tới...bị lạc đường."
Trần Hạo nói: "Đã mấy ngày rồi?"
Anh trai tóc húi cua vội vàng nói: "Đã ba ngày rồi, chúng ta không có mang nhiều đồ ăn, đã ăn hết rồi, bây giờ cũng đói bụng một ngày, tất cả mọi người không còn sức để tiếp tục đi."
Trần Hạo thở dài một tiếng: "Điều này thật sự rất xấu."
Anh trai tóc húi cua sững sờ.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Ta cũng bị lạc đường, bây giờ đã nửa tháng rồi."
Anh trai tóc húi cua: "..."
"Móa, khi chúng ta là SB(1) à, thần thái của ngươi rất bình tĩnh và thoải mái, còn mang theo hai thú cưng đi dạo, có thể bị lạc đường à?" Lúc này, một người nào đó trong đám đó mở miệng, bất mãn phản bác.
(1) SB: đồ ngu
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi cũng biết các ngươi là SB à, khu du lịch phong cảnh tốt đẹp không chơi, đến ngọn núi chưa khai thác để ngắm phong cảnh, còn không chuẩn bị thức ăn trang bị, các ngươi cảm thấy mình là Nhân Viên Thái Sơn, có thể leo núi lội nước, hay cảm thấy sinh viên đại học không nổi, thiên nhiên nên cho các ngươi mặt mũi?"
"Lời này của ngươi có ý gì? Bọn ông đây thích tới thì tới, liên quan gì đến ngươi." Người phản bác bất mãn, cậu ta trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo bĩu môi: "Vậy các ngươi tiếp tục tìm đường chết đi, xin giúp đỡ cái gì? Khó khăn nhỏ cũng không vượt qua được, sau này làm sao xây dựng một tổ quốc vĩ đại?"
Nói xong, Trần Hạo xoay người rời đi.
Anh trai tóc húi cua vội vàng la lên, thế nhưng Trần Hạo lại hoàn toàn không thèm để ý.
Lúc này những người khác cũng bị tức giận vì thái độ của Trần Hạo, từng người một lên án Trần Hạo, sau đó khuyên tóc húi cua, đừng chú ý thằng nhóc âm dương quái khí(2) không có lương tâm này.
(2) Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật đa phát triển như vậy, nếu phát hiện bọn họ mất tích, chắc chắn tổ quốc sẽ cử người đến cứu viện, chỉ cần chờ thêm một chút thời gian mà thôi, về phần nhìn sắc mặt người nha.
Đi không xa, Trần Hạo dừng lại trên một mặt đất bằng phẳng.
Quay đầu nhìn những sinh viên kia nhét chung một chỗ để tránh gió lạnh, trên mặt hắn không có vẻ đồng tình nào.
Vừa rồi hắn nhìn, một tổ người trẻ tuổi, phần lớn là tướng cay nghiệt, thiếu tình cảm phụ nghĩa, một ít người còn lại là tướng mệnh có thiếu sót, trong lòng không có đạo.
Nhắc tới cũng lạ lùng, dạng người này, ba hoặc năm người xuất hiện thì cũng thôi đi, đột nhiên cả chục người tụ tập lại với nhau.
Dùng một từ để hình dung, Trần Hạo nghĩ đến rắn chuột một ổ.
Nhưng điều khiến Trần Hạo bất lực là, những tên nhóc cay nghiệt này, thế mà đều không phải là tướng đoản mệnh, rõ ràng lần gặp tai nạn này, cũng sẽ không xảy ra việc gì.
Nếu sau này không gian Tụ Lý Càn Khôn chân chính phát triển thành Địa Ngục, ông đây nhất định phải sửa lại bộ Sinh Tử, người đáng chết nhất định phải chết, không tha thứ bỏ qua.
Niệm qua trong lòng, Trần Hạo sững sờ, như có điều suy nghĩ.
Sau một hồi im lặng, Trần Hạo đột nhiên mỉm cười, xoay người tiếp tục rời đi.
Vượt qua hai đỉnh núi, Trần Hạo liền thấy nhiều người hơn, đây chính là một đội tìm kiếm cách thức trải thảm có tổ chức có kỷ luật.
Nấp vào một chỗ, Trần Hạo yên lặng đánh giá, bỗng nhiên đôi mắt khẽ chuyển động.
Hắn phát hiện, những người trong đội tìm kiếm này, có một người có khí chết tới người rồi, nhìn lên đã cách cái chết không xa.
Loại trường hợp này, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tìm kiếm những sinh viên kia, người này, tất nhiên cũng là chết vì bọn họ.
Nhưng mà nếu đã gặp, thì đó là duyên phận, hữu duyên, có một chút hi vọng sống.
Trần Hạo núp xuống dưới.
Sau hơn hai giờ, cuối cùng đội tìm kiếm cũng tìm được các sinh viên đại học gặp nạn, bắt đầu cứu họ.
Những sinh viên này vui mừng quá đỗi, không để ý yêu cầu của đội tìm kiến, nhất định phải ăn uống trước.
Nhìn những người kiều sinh quán dưỡng này(3), mỗi người trông rất yếu ớt, đội tìm kiếm đành phải cho ăn trước.
(3) Kiều sinh quán dưỡng: được nuông chiều, thể chất yếu ớt.
Nhưng sau khi chờ những người này ăn xong, sắc trời đã bắt đầu tối rồi.
Dưới tình huống như vậy, đừng nói những sinh viên này, ngay cả đội tìm kiếm cũng đang gặp khó khăn rất lớn.
Nhưng mà ở lại trong núi càng nguy hiểm, nhóm người chỉ có thể dựa theo đường cũ mà .trở về.
Đi tới đi tới, trời đã tối.
Có tuyết trên núi, vẫn có thể mơ hồ thấy được.
Nhưng đường có tuyết trơn trượt, đội tìm kiếm cử ra người dẫn đường, lúc đang sắp vòng qua một dốc núi, đột nhiên rầm rầm một tiếng, người kia bị trượt xuống.
Người bên cạnh không kịp cứu viện, trơ mắt nhìn đồng bạn rơi xuống dốc núi sâu hơn trăm mét.
Ngay lập tức, đội tìm kiếm quá sợ hãi, muốn đi giúp đỡ.
Thế nhưng tìm rất nhiều địa phương ở bốn phía, đều không có cách, mà trời lại tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, không có dụng cụ chuyên nghiệp, nếu tùy tiện xuống dưới, sẽ chỉ xuất hiện nhiều thương vong hơn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều lo âu.
Lúc này, một cô gái trong nhóm sinh viên được cứu nói nói: "Nếu không thứ chúng ta về trước đi, chờ sáng sớm ngày mai lại đến cứu người được không?"
Nhóm người nghe vậy, từng người nhìn chằm chằm cô gái này.
Tê liệt, mẹ nó lời này thật đặc biệt không biết xấu hổ a.
Tại sao cứu các ngươi không đợi ngày mai mới cứu? Tim người là làm từ đá à!
Bị ánh mắt của mọi người làm sợ hết hồn, cô gái ủy khuất nói: "Bây giờ cứu người rất nguy hiểm mà, hơn nữa chúng ta có thể ném một vài quần áo chống lạnh với đồ ăn xuống dưới, để hắn..."
"Câm miệng." Một người đàn ông trung niên tức giận quát lớn một câu.
Còn quần áo chống lạnh, đồ ăn, mẹ nó làm sao ngươi biết người rơi xuống dưới không có vấn đề gì? Cái đầu óc này làm sao lên được đại học?
Cô gái càng oan ức hơn.
Một nam sinh bên cạnh ôm cô gái, liếc nhìn người đàn ông trung niên, nhỏ giọng an ủi.
Tuy là mặc dù lời hắn nói nhỏ, nhưng vẫn bị mấy người bên cạnh nghe thấy, rõ ràng đang nói xấu chửi bới những người cứu viện bọn hắn.
Những lời kia cũng đừng đề quá khó nghe.
Người nghe được chợt cảm thấy trong lòng có 1 vạn con thảo nê mã chạy qua.
Cái này mẹ nó, chúng ta liều mạng vì có người gặp nguy hiểm, lại cứu được thứ đồ chơi gì đây!
Đồ hỗn trướng này, nếu ngươi là người rơi xuống thì tốt.
Soạt!
Đột ngột, nam sinh đang an ủi cô gái trượt chân một cái, sau đó không kiểm soát được cơ thể, ngã lệch xuống dưới, từ dốc núi lăn xuống, ngã xuống đáy dốc núi giống như người dẫn đầu.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đáng tiếp tục đi đều dừng lại, vậy mà còn không thể bảo vệ mình, để mình rơi xuống, người nào ngu quá vậy!
Cái người âm thầm nguyền rủa nhân viên đội cứu viện càng trợn tròn mắt hơn.
Khi nào, lời ta mắng chửi lại linh như vậy!
"Nhanh cứu người đi, nhanh cứu người đi, ô ô ô, Thái Kỳ, Thái Kỳ, ngươi tuyệt đối không nên có chuyện gì." Cô gái cũng sợ ngây người, sau đó khóc lóc kêu to.
Một người bên cạnh nhìn không được, cười nhạo nói: "Trời tối như vầy sao mà cứu được, ném hai bộ quần áo xuống dưới, để hắn chờ trời sáng chứ sao."
Cô gái á khẩu không trả lời được.
"Đừng nói nhảm nữa, đã có hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người phải chú ý an toàn, tiểu Lưu, ngươi đi lấy dây thừng tới đây, ta đi xuống xem một chút."
"Không được Vương đội, việc này quá nguy hiểm."
"Nó không nguy hiểm, thì cần cảnh sát làm gì, đừng nói nữa, nhanh đi chuẩn bị đi."