“Ta thấy Bất Hủ Tông muốn nhận chút người phát triển tông môn, top một trăm Hồng Vực gì đó, ta đoán hẳn đều là nói bừa.”
Theo hai bằng hữu của Diệp Vũ Mai bàn tán, nội dung cuộc nói chuyện này bắt đầu lan rộng ra.
Như ôn dịch.
Thế lực phụ thuộc của Hồng Diệp Môn nghe được thì lập tức đứng sau quạt gió thêm củi, hơn nữa còn báo chuyện này lại cho Hồng Diệp Môn.
...
Hồng Diệp Môn.
Không tới bảy ngày, Hồng Diệp Môn điên cuồng thu một hai ngàn thiên kiêu, trong đó có hơn bốn năm chục người đã là Trấn Nhạc Cảnh.
Bởi vì phuc lợi nhập môn của Hồng Diệp Môn nên còn có một lượng lớn thiên kiêu lục tục hội tụ tới Hồng Diệp Môn, trong đó không thiếu thiên tài đỉnh cấp Trấn Nhạc Hạ Cảnh.
Thậm chí còn xuất hiện trung cảnh.
Thực lực Trấn Nhạc Trung Cảnh, nếu lần này tiêu chuẩn tổng thể giống như Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần trước thì chỉ cần hắn không phải dựa vào bạch tinh đắp ra thì xác suất lọt top một trăm ở Hồng Vực là tám thành!
Thiên kiêu như vậy cũng bị thông báo của Hồng Diệp Môn hấp dẫn đến.
Đối với kết quả này, Lặc Khánh rất vừa lòng.
Lúc này, tin tức về Bất Hủ Tông truyền đến.
Hơn nữa còn điên cuồng truyền bá trong Hồng Diệp Môn, khiến cho mọi người đều biết, khiến cho đông đảo đệ tử Hồng Diệp Môn sôi trào không thôi.
Sau khi Lặc Khánh biết chuyện này thì phản ứng đầu tiên chính là: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của lão phu, cái gọi là bảo đảm top một trăm ở Hồng Vực chính là ngụy trang.”
Còn hơn hai tháng là Thất Vực Đăng Thiên Bảng sẽ bắt đầu.
Lúc này còn để cho những đệ tử mới vào tông đó lãng phí thời gian đi làm nhiệm vụ.
Đúng là nực cười.
“Lặc Khánh trưởng lão, đừng cười. Không phải chúng ta đã biết trước chuyện bồi dưỡng nửa bước Trấn Nhạc Cảnh đoạt top một trăm ở Hồng Vực vốn là lừa gạt sao?”
“Tuy rằng đã biết trước là lừa gạt, nhưng mà Bất Hủ Tông lại tự mình vả mặt của mình.”
Vài tên phó môn chủ Hồng Diệp Môn cười, cười đến không kiêng nể gì cả.
Lặc Khánh tiếp tục cười nói: “Đồng ý! Tuy rằng đã đoán trước được sẽ là như thế này nhưng nhanh như vậy thì Bất Hủ Tông tự mình vả mặt mình, ít nhiều gì ta cũng thấy có chút mắc cười. Khụ khụ... lão phu khống chế một chút. Đúng rồi, về Hiên Đình Các, Âm Dương gia có động tĩnh gì không?”
“Tra không được hai nhà sẽ dùng ai tham chiến, giờ phút này, Hiên Đình Các và Âm Dương gia đều ở vào trạng thái nửa phong bế, thám tử của chúng ta cũng không dễ thâm nhập vào bên trong tra xét.”
Một phó môn chủ Hồng Diệp Môn đáp.
“Theo ta biết thì mạnh hơn lần trước nhiều.”
“Vậy còn phải nói sao, tuyệt đối là mạnh hơn. Bây giờ chúng ta tuyển người, không phải là cũng mạnh hơn lần trước sao?”
Khi nhắc tới Hiên Đình Các và Âm Dương gia, vài tên phó môn chủ Hồng Diệp Môn đều có chút lo lắng.
Bất Hủ Tông gì đó, bọn họ không coi ra gì.
Bồi dưỡng nửa bước Trấn Nhạc Cảnh lọt top một trăm ở Hồng Vực, đó chỉ là trò cười.
Sẽ không ai tin!
So với Bất Hủ Tông gióng trống khua chiêng thu người ở địa bàn của bọn họ thì nhân tài của Hiên Đình Các, Âm Dương gia mới khiến cho bọn họ đau đầu thật sự.
Những năm gần đây, ba nhà vẫn luôn mâu thuẫn không ngừng, Thất Vực Đăng Thiên Bảng chắc chắn sẽ trở thành chiến trường kịch liệt nhất.
Lần này, Hồng Diệp môn mất tích nhiều thiên kiêu đứng đầu như vậy, chỉ dựa vào những người mới thu được trước mắt này thì hoàn toàn không đủ để cân sức ngang tài với hai nhà.
Thậm chí còn có thể là không thể tranh phong!
Lặc Khánh gật gật đầu: “Vậy thì vừa tra tung tích của bọn họ vừa thu người. Còn hơn hai tháng, hẳn là còn kịp.”
Hồng Diệp Môn hứa hẹn nhiều phúc lợi như vậy, Lặc Khánh vẫn có nắm chắc thu được không ít thiên kiêu đứng đầu.
Cho dù thực lực không mạnh mẽ lắm thì cũng có thể dựa vào môn chủ chỉ điểm mà tiến thêm một bước, có thể đấu một trận với Hiên Đình Các và Âm Dương gia.
Lúc này, một phó môn chủ đột nhiên nói: “Đúng rồi, các vị, chúng ta không ngại đi tìm tiểu tử đó thử?”
‘Tiểu tử đó’ ba chữ này vừa vang lên, mọi người đều lộ vẻ vui mừng.
Người đó là ai mọi người cũng biết.
Một trong số đệ tử của Vực Chủ Hồng Vực —— Cực Thiên Phong Tâm!
Cực Thiên Phong Tâm vốn là đệ tử Hồng Diệp Môn, thiên tư trác tuyệt, ba mươi tuổi thì đã bước vào Trấn Nhạc Cảnh, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Kinh diễm nhất là năng lực lĩnh ngộ mạch thuật siêu phàm của hắn, ba mươi năm ngắn ngủi thì tu luyện Địa cấp mạch thuật ra bí thuật.
Phải biết rằng khi đó hắn mới ba mươi tuổi!
Năm năm đi qua, chắc chắn hắn càng mạnh mẽ hơn.
Thất Vực Đăng Thiên Bảng, quan lại trong U Quốc không thể tham dự. Cực Thiên Phong Tâm tuy là đệ tử của Vực Chủ nhưng không có nhậm chức ở U Quốc, cho nên cũng không tính là quan lại.
Không phải là quan thì có thể tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng!
Nếu hắn đại biểu Hồng Diệp Môn tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng thì hắn cũng có thể thuận lợi đi vào top mười ở Hồng Vực, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì.
Hơn nữa chỉ cần có hắn gia nhập thì sẽ kéo theo nhiều thiên kiêu gia nhập vào Hồng Diệp Môn hơn.
Lúc đó, Hồng Diệp Môn có thể nói!
Nhập tông bảo đảm top mười!
Này còn chấn động hơn bảo đảm top năm mươi nhiều!
Mượn chuyện này thì có thể thu thêm người nữa!
“Nhưng mà ta sợ điều kiện mà chúng ta khai ra thì hắn không vừa ý?” Một phó môn chủ mở miệng nhắc nhở mọi người.
Lặc Khánh trầm tư một hồi, nói: “Cũng đúng. Là đệ tử của Vực Chủ, hắn không phải không thể tiếp xúc đến mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, cũng không phải không có cơ hội được cường giả thượng cảnh tự mình chỉ điểm. Thứ duy nhất mà hắn không có thì e là chỉ có bạch tinh.”
Một phó môn chủ vui vẻ nói: “Bạch tinh được không, cho dù là đệ tử của Vực Chủ thì cũng không dám nói là minh có đủ bạch tinh dùng chứ?”
Lặc Khánh gật gật đầu, sau đó nói: “Chờ môn chủ ra tới thì chúng ta lại thương thảo lại. Mấy trăm vạn bạch tinh, chúng ta nhín một chút thì vẫn lấy ra được.”
Mấy trăm vạn bạch tinh tuy nhiều nhưng nếu có thể để cho Cực Thiên Phong Tâm đại diện Hồng Diệp Môn tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng, vậy thì có thể thuận lợi thu người hơn nhiều.
Chắc chắn sẽ có thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh nguyện đi theo bước chân Cực Thiên Phong Tâm, sau đó tranh giành với quần hùng trên Thất Vực Đăng Thiên Bảng!