Chích Vô giới.
Chuyện có liên quan đến Cực Thiên Phong Tâm, đồng thời liên quan đến đại kế Thất Vực Đăng Thiên Bảng của Hồng Diệp Môn, Lặc Khánh không thể không đi vào Chích Vô giới.
Môn chủ đã bặt vô âm tính trong Chích Vô giới gần mười ngày. Hắn không biết tại sao môn chủ lại ở trong Chích Vô giới lâu như vậy, chuyện duy nhất mà hắn biết là nếu như môn chủ không tự mình đưa tin cho Cực Thiên Phong Tâm thì Cực Thiên Phong Tâm hoàn toàn sẽ không chịu đàm phán với Hồng Diệp Môn.
Tính cách Cực Thiên Phong Tâm rất quái lạ, từ khi vào Hồng Diệp Môn thì từ đầu đến cuối đều biểu hiện ra thiện ý với môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình.
Những người khác, bao gồm những phó môn chủ bọn họ thì Cực Thiên Phong Tâm đều dùng lạnh mặt, nói chuyện cũng không chút khách khí.
Vào Chích Vô giới, Lặc Khánh vừa bay vừa hô to: “Môn chủ —— môn chủ ——”
Liên tục kêu gào, tìm kiếm một lúc lâu sau, cuối cùng Lặc Khánh tìm được tìm Diệp Vu Bình đang ngồi trên một hòn nham thạch trong một khe núi trong Chích Vô giới.
Thời khắc này, Diệp Vu Bình nhắm chặt hai mắt, cho dù Lặc Khánh tới thì nàng vẫn không có mở mắt ra.
Khi Lặc Khánh đến gần, sau đó hô một tiếng, lúc này, Diệp Vu Bình mới đột nhiên mở mắt ra, giống như một người mù đột nhiên nhìn thấy lại ánh sáng!
Vô cùng đột nhiên!
Còn có chút dọa người!
Ở trong mắt Diệp Vu Bình tràn đầy nghi hoặc, khiến cho Lặc Khánh vì đó mà kinh hãi.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy môn chủ như vậy.
“Môn chủ, xảy ra chuyện gì rồi?” Lặc Khánh thăm dò hỏi một tiếng.
Diệp Vu Bình đưa ánh mắt vô thần nhìn Lặc Khánh bên cạnh, nói: “Tìm được mấy đứa nhỏ kia chưa?”
Lặc Khánh lắc đầu, sau đó kể lại chi tiết kế hoạch thu người trắng trợn của Hồng Diệp Môn, đồng thời nói luôn chuyện liên quan tới Cực Thiên Phong Tâm.
Sau khi Diệp Vu Bình nghe xong thì trầm tư một hồi, nói: “Cách này không tệ, ngươi đi ra ngoài trước, tối nay ta sẽ liên hệ Cực Thiên Phong Tâm!”
Lặc Khánh gật đầu, thấy trạng thái của môn chủ như vậy thì cũng không dám ở lại lâu thêm.
Vội vàng rời khỏi Chích Vô giới.
Chỉ còn lại một mình Diệp Vu Bình ngồi trên nham thạch bên dòng suối, tự mình lẩm bẩm.
“Mộc Long tiền bối đi đâu?”
“Ta đã tìm toàn bộ Chích Vô giới bốn lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộc Long tiền bối.”
Mộc Long là át chủ bài chân chính của Hồng Diệp Môn, bây giờ lá bài tẩy này mất đi, cho dù tâm tính của Diệp Vu Bình có tốt cách mấy thì cũng có chút cuống cuồng.
Rốt cuộc thì Mộc Long đã đi đâu?
...
Vào đêm.
Trong một ngôi nhà nằm sâu trong Vô Thượng Thành, một thanh niên gương mặt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm huyết thiếp trong tay.
Xích Huyết cấp báo của Hồng Diệp Môn!
Một phong thư là một cái mạng!
Không phải thời khắc tất yếu thì Hồng Diệp Môn sẽ không xa xỉ như thế.
“Diệp, ngươi muốn ta đại diện Hồng Diệp Môn tranh giành Thất Vực Đăng Thiên Bảng, vậy thì ta sẽ nghe ngươi...”
Giơ huyết thiếp lên, dùng mạch khí xé nát, trên gương mặt lạnh như băng của Cực Thiên Phong Tâm lộ ra nụ cười.
Sau đó hắn nhìn về phương xa, đó là hướng Hồng Diệp Môn.
“Diệp, ta nhớ ngươi!”
...
Bất Hủ Tông.
Ba ngày sau, Ôn Bình rời khỏi Đệ Ngũ Thế Giới.
Thành công tu luyện thành Địa Đạo Thanh Liên Thể, mặc dù đó là khát vọng của Ôn Bình nhưng còn chưa tới mức nhất định phải làm được.
Trước mắt bồi dưỡng đệ tử mới quan trọng, bởi vì thời gian không có dư dả.
Hai tháng, một cái búng tay!
Ôn Bình không muốn tu luyện Địa Đạo Thanh Liên Thể mà khiến cho nhiệm vụ xảy ra chuyện.
Rời khỏi Đệ Ngũ Thế Giới, Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra đưa tin cho Tần Sơn, thông báo cho đệ tử đã xoay sở đủ một trăm điểm nhiệm vụ tông môn tập hợp trước chủ điện.
Trước mắt, ngoại trừ Diệp Vũ Mai, Trần Khâm thì còn có bốn đệ tử mới vào tông cũng tích lũy đủ một trăm điểm nhiệm vụ.
Ôn Bình quyết định bắt đầu từ sáu người này trước, nhưng mà bước thứ nhất không phải là để cho bọn họ đi vào Đệ Ngũ Thế Giới mà là để cho bọn họ đi vào Biết Bàn Ốc trước.
Sau khi thăng cấp, Niết Bàn Ốc đã không giới hạn ở cải tạo công pháp nữa, cũng không còn bị giới hạn cấp bậc cải tạo ở Hoàng cấp và Huyền cấp. Bây giờ Niết Bàn Ốc có thể cải tạo mạch thuật Hoàng cấp và Địa cấp, đền bù chúng nó tới một trình độ hoàn mỹ nhất định.
Chỉ có đề cao giới hạn thì bọn họ mới có nhiều không gian tăng lên hơn!
“Các ngươi đi theo ta.”
Đến trước chủ điện, Ôn Bình liếc mắt ra hiệu cho sáu người đang chờ trước chủ điện.
Sáu người vội vàng tràn đầy phấn khởi theo chân Ôn Bình đi tới Niết Bàn Ốc.
Ôn Bình nói: “Liên quan tới Niết Bàn Ốc, hẳn là các ngươi cũng biết rồi. Khu Hoàng cấp, một ngàn kim tệ một canh giờ, khu Huyền cấp một miếng bạch tinh một canh giờ, khu Địa cấp mười miếng bạch tinh một canh giờ. Diệp Vũ Mai, ngươi đi vào khu Địa cấp hoàn thiện công pháp và mạch thuật của ngươi, cho đến khi tăng lên đến cực hạn thì đến Thính Vũ Các tìm ta. Mấy người các ngươi cũng giống như thế. Trần Khâm, ngươi đi theo ta!”
Diệp Vũ Mai thấy Ôn Bình dẫn Trần Khâm rời đi, khó hiểu gãi đầu một cái, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi vào Niết Bàn Ốc.
Bốn người còn lại cũng vội vàng đi vào theo.
Mà Trần Khâm đi theo sau lưng Ôn Bình, đi tới một chỗ không có ai, sau đó nói: “Ngươi không giống như bọn họ, công pháp và mạch thuật của bọn họ đều thuộc về trung thượng đẳng. Niết Bàn Ốc có thể cải tạo chúng nó đến hoàn mỹ trong khoảng thời gian ngắn, làm cho bọn chúng không hề kém cỏi hơn công pháp và mạch thuật trấn phái của thế lực lớn chút nào. Mà công pháp và mạch thuật của của ngươi đều rất kém, nếu như muốn cải tạo đến hoàn mỹ thì có thể cần tới mấy tháng. Mấy tháng sau, Thất Vực Đăng Thiên Bảng đã bắt đầu, cho nên ngươi không có có nhiều thời gian như vậy! Vấn đề công pháp sau này bàn lại, nhưng bây giờ ngươi nhất định phải tu luyện mạch thuật một lần nữa. Tương ứng, ngươi cần phải cố gắng vô cùng kinh khủng, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”