Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1032 - 【Vip】 Ngươi Có Từng Nhìn Thấy Quang Minh Chưa? (2)

【VIP】 Ngươi có từng nhìn thấy quang minh chưa? (2) 【VIP】 Ngươi có từng nhìn thấy quang minh chưa? (2)

Nói xong, phong vân dần khởi.

Thời khắc này, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, trong lúc này, biển hồng diệp cũng dần trở nên khác biệt, trở nên điên cuồng như Đao Ma.

Sa sa sa ——

Giữa thiên địa, tiếng vang từ biển hồng diệp che lấp tất cả những âm thanh khác.

Trần Hiết và tất cả mọi người nhìn về phía trung tâm chiến đấu, sau đó sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng, bởi vì khí tức của Diệp Vu Bình bắt đầu tăng lên.

Đồng thời càng ngày càng mạnh, mơ hồ vượt ra khỏi cấp độ Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, có vẻ như sắp bước vào một cấp độ mới.

Phanh ——

Biển hồng diệp nổ tung.

Đao Ma đột nhiên bay ra khỏi biển hồng diệp, sau đó rơi xuống mấy ngàn mét bên ngoài, liên tục va sụp mấy ngọn núi mới ngừng lại được.

Diệp Vu Bình tay phải cầm kiếm, tay trái cầm dù, tóc tai bù xù giẫm biển hồng diệp đi ra, khí tức toàn thân bắt đầu tăng lên.

Phanh ——

Bình chướng ngăn cản Diệp Vu Bình bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm phá, Diệp Vu Bình bắt đầu cất bước bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm.

“Quả nhiên, chiến đấu là con đường tốt nhất để tăng tiến. Đã bao nhiêu năm rồi, ta chỉ kém một chút xíu, hôm nay, rốt cuộc dưới áp lực của ngươi mà ta đã phá được bình chướng này.” Diệp Vu Bình hưng phấn, quan sát Đao Ma từ trong đống loạn thạch bò ra, cực kỳ hưng phấn.

Lúc này, Đao Ma vung đũa phép lên, Thánh Quang Chiếu Diệu khôi phục hai thành thương thế của hắn, hoàn toàn khôi phục thương thế mà Diệp Vu Bình mới gây ra. Nhưng mà cho dù Đao Ma trở lại trạng thái đỉnh cao, đối mặt với Diệp Vu Bình khí thế liên tục tăng lên, cũng bắt đầu bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, ít nhiều gì cũng có chút không nắm chắc.

Người ở Tiễn Thủy Thành thấy cảnh này thì không khỏi cảm thán.

“Kết thúc ——”

“Diệp Vu Bình lâm trận đột phá, bước ra một bước cuối cùng của thượng cảnh. Hôm nay không chỉ kết quả trận chiến đấu này sẽ thay đổi, chỉ sợ là cách cục ở Hồng Vực lúc này cũng sẽ thay đổi.”

“Mới đầu Đao Ma rất có hi vọng thắng, đáng tiếc.”

Mọi người cảm thán liên tục.

Khi bọn họ cảm thán, Đao Ma ngự không bay lên, cao giọng nói: “Ngươi còn chưa có bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, chỉ phá vỡ bích chướng thôi, tại sao lại xốc nổi như thế? Hơn nữa, ngươi mượn tay ta để phá vỡ bích chướng, ta cũng đang mượn ngươi để rèn luyện mình?”

Diệp Vu Bình cười cười, nói: “Ngươi rất mạnh mẽ, đáng tiếc, mượn ta rèn luyện nhưng ngươi lại không thể phá vỡ bích chướng đó, nhưng ta lại làm được. Cho nên, ngươi đã không còn là đối thủ của ta!”

Dứt lời, Diệp Vu Bình đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Bình trên phi thuyền, sau đó lạnh lùng nói: “Cho Bất Hủ Tông các ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi Tinh Kiếm Sơn, lấy cái chết tạ tội, bằng không lần sau ta đến thì sẽ giết sạch Bất Hủ Tông các ngươi chó gà không tha!”

Ôn Bình lạnh lùng nhìn Diệp Vu Bình, cũng không đáp.

Lúc này, Ôn Bình nhìn về phía Đao Ma, sau đó trầm giọng nói một câu: “Đao Ma, nếu như cực hạn của ngươi chỉ có như vậy, vậy thì bổn tông chủ sẽ giao chuyện này cho người khác làm.”

Đao Ma nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng đáp: “Tông chủ, giao nàng cho ta, vừa khéo ta có thể dùng nàng thử đao mới của ta một chút.”

“Nếu đánh không lại sẽ do Lucifer ra tay.”

Ôn Bình dứt lời, tiếp tục đứng xem.

Một màn này đập vào mắt đám người Thủy Nguyệt, khiến cho tim các nàng đập nhanh không thôi.

Diệp Vu Bình đang tiến dần vào nửa bước Thiên Vô Cấm, nhưng mà tông chủ Bất Hủ Tông, người đứng sau Tẫn Tri Lâu lại tỏ vẻ không quan tâm.

Vậy Bất Hủ Tông chân chính sẽ mạnh mẽ cỡ nào.

Đột ngột, một tiếng xé gió vang lên.

Đao Ma phóng lên tận trời, sau đó một câu nói vang vọng trên bầu trời: “Ngươi nhìn thấy hắc ám, nhưng có từng nhìn thấy quang minh?”

Oanh!

Thánh quang từ trên trời giáng xuống.

Bỗng nhiên, thánh quang nhiễm lấy đao của Đao Ma, chậm rãi vây quanh nó, cùng lúc đó, hai mắt của Đao Ma cũng thay đổi, chúng nó cũng biến thành một đen một trắng.

Mắt trái đen.

Mắt phải trắng.

Đao cũng là như thế.

Một nửa đen, một nửa trắng.

“Mười năm tiềm tu ma pháp, ta không chỉ tu luyện ma pháp, còn hiểu rõ cái gì là quang minh... ngươi từng thấy quang minh sao!”

Dứt lời, Đao Ma đứng trên bầu trời, mạch môn chấn động, thánh quang bắt đầu hội tụ giữa thiên địa, hội tụ ở trên lưỡi đao. Đao trở nên chói mắt như là mặt trời, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào nó.

Sau một khắc, Đao Ma vung đao chém xuống!

Vô số đao khí tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt đánh thẳng tới Diệp Vu Bình!

“Ta gọi một chiêu này là Thánh Quang Hàng Lâm!”

Theo vô số đao khí kèm theo thánh quang đánh thẳng tới Diệp Vu Bình, mới đầu Diệp Vu Bình muốn rời đi nhưng giờ lại đổi ý muốn chiến với Đao Ma một trận. Cho dù nàng biết Bất Hủ Tông còn có một thượng cảnh, mặc dù hắn có thể trở về bất cứ lúc nào.

Nhưng mà, nàng không phải là một người cảm tính như nữ nhân bình thường mà rất có lý trí. Cho nên nàng bỏ ngay ý nghĩ này!

Thắng Đao Ma thì đã sao?

Bây giờ, nàng không giết được Đao Ma.

Nếu giết không được thì thắng cũng không có ý nghĩa gì.

Ngược lại, chỉ cần rời khỏi đây, sau này nàng có thể thuận lợi dựa vào thôn phệ bạch tinh mà bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, khi đó muốn giết Đao Ma thì dễ như trở bàn tay.

“Tuyệt Vũ!”

Thiên Diệp Loạn Vũ. Tối Hậu Nhất Vũ!

Diệp Vu Bình khẽ quát một tiếng, mạch môn rung động, đồng thời biển hồng diệp lại xảy ra thay đổi, mỗi một cánh hồng diệp đều điên cuồng thôn phệ mạch khí trong thiên địa, chúng nó giống như là một đứa nhỏ cực đói.

Chúng nó bụng đói ăn quàng, mặc dù đã đầy ắp nhưng vẫn còn thôn phệ, chỉ trong mấy hơi, tất cả hồng diệp bắt đầu bành trướng, trở nên căng tròn. Một giây sau, đao khí kèm theo thánh quang đánh trúng chúng nó.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Tiếng nổ vang liên miên bất tuyệt vang lên trên bầu trời, thánh quang phô thiên cái địa chém vào biển hồng diệp, như là đốm lửa rơi vào trong đống pháo hoa. Trong khoảnh khắc, tất cả hồng diệp đều bị “nhóm lửa”, từng cái lần lượt nổ tung.

Vụ nổ kéo dài đến mười mấy hơi thở, nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ chói lọi.

Sóng khi hình thành do vụ nổ như là gió thổi qua bầu trời, bao phủ Tiễn Thủy Thành, dọa cho không ai dám ngóc đầu lên.

Bình Luận (0)
Comment