Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1033 - 【Vip】 Ngươi Chạy Nhanh Hơn Ánh Sáng Không?

【VIP】 Ngươi chạy nhanh hơn ánh sáng không? 【VIP】 Ngươi chạy nhanh hơn ánh sáng không?

Cho dù là cường giả Trấn Nhạc Cảnh cũng bị mạch khí trùng kích cho đứng không vững!

Nhưng mà giữa những hồng quang đủ để hủy diệt tất cả này, những đao khí thánh quang màu trắng đó lại thẳng tiến không lùi, cũng không bị hồng diệp nổ tung làm cho phai mờ. Cảnh tượng này khiến cho Diệp Vu Bình giật mình, bởi vì uy lực của Loạn Vũ có thể nói là khủng bố, đủ giết chết Địa Vô Cấm Thượng Cảnh!

Mạch thuật có uy lực như thế, cho dù là nàng ở trạng thái toàn thịnh thì tối đa cũng chỉ sử dụng được hai lần, nếu không thì linh thể sẽ không chịu được nữa.

Nhưng mà Loạn Vũ khủng bố như vậy lại không huỷ diệt được đao khí màu trắng đó!

Rốt cuộc đao khí màu trắng đó là cái gì?

Nhưng mà Diệp Vu Bình cũng không dám nghĩ nhiều, lúc này, nàng muốn rời khỏi đây, nhưng mà nàng phát hiện mình lại bị cái lồng giam vô hình đó vây lại. Cũng may chỉ cần cho nàng một chút thời gian thì nàng có thể phóng thích mạch thuật cưỡng chế chấn vỡ không gian bích chướng cản đường.

Ma pháp không gian tam giai, không khốn được Địa Vô Cấm Thượng Cảnh!

Nhưng sao Đao Ma lại để cho Diệp Vu Bình có cơ hội như vậy?

Vô số đao khí màu trắng lướt qua biển hồng diệp vừa mới nổ tung, như mưa to hạ xuống, đánh vào mạch khí hộ thuẫn mà Diệp Vu Bình ngưng tụ trong lúc vội vã.

Oanh!

Oanh!

Tiếng vang ầm ầm lại vang lên liên miên bất tuyệt, vang tận mây xanh, chấn cho đại địa cũng run rẩy.

Chỉ trong mấy hơi thở, thánh quang đao khí đã bổ mạch khí hộ thuẫn ra, tiếp theo đánh tới Diệp Vu Bình. Lúc này, Diệp Vu Bình cất kiếm vào trong cán dù, sau đó dùng mặt dù làm thuẫn che trước người, đỡ lấy thánh quang đao khí liên miên bất tuyệt.

Nhưng chỉ ngăn cản được một hồi, Diệp Vu Bình phải vội vàng cất dù, sau đó rút kiếm ra tiếp tục phóng thích mạch thuật đánh trả. Dĩ nhiên, đó cũng không phải là do Diệp Vu Bình không cam tâm chỉ phòng thủ, mà là vì thánh quang đao khí không ngừng hạ xuống, đánh cho mặt dù rách ra.

Đây là vũ khí do Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo, Diệp Vu Bình không nỡ để nó hư hao trong trận đại chiến này, cho nên chỉ có thể dùng mạch thuật đánh trả, dùng công thay thủ!

Tuy rằng làm như vậy thì cái giá phải trả là lực lượng của linh thể lại không ngừng bị tiêu hao, cho đến khi lực lượng cho nàng phóng thích chiêu thứ hai của Thiên Diệp Loạn Vũ cũng không còn, chứ đừng nói chi là phóng ra Thiên Diệp Loạn Vũ. Tuyệt Vũ.

“Tại sao có thể như vậy được?”

Diệp Vu Bình hoàn toàn không nghĩ ra, rõ ràng là mình bước ra một bước trước, sắp đón lấy thắng lợi.

Nhưng tại sao cục diện bỗng nhiên xoay chuyển, nàng lại bị Đao Ma đè đầu đánh.

Diệp Vu Bình vừa công kích vừa suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng cho ra một kết luận.

Vấn đề nằm ở chỗ này thánh quang!

Cẩn thận cảm nhận sau khi va chạm với nó, Diệp Vu Bình lập tức giật mình. Bởi vì nàng cảm nhận được nó là một thứ không tầm thường. Đó là thánh quang này lại hòa tan mạch khí và bất cứ những thứ gì khác, chúng nó bị thánh quang chiếu trúng thì sẽ bị tổn thương nhất định, sau đó là tan ra như băng gặp ánh nắng.

Dù là như thế.

Mạch khí cũng là như thế.

Bạch quang này giống như là từ mặt trời ngưng luyện ra vậy.

Lúc này, Đao Ma lại vung đũa phép lên, sau khi ngâm xướng xong, thánh quang lại chiếu rọi người hắn!

Lực lượng linh thể bị tiêu hao vì liên tục phóng thích thánh quang đao khí lại khôi phục lại hai thành trong nháy mắt.

Liên tục năm lần, thánh quang khôi phục lực lượng linh thể về viên mãn, lúc này, Đao Ma mới ngừng sử dụng Thánh Quang Chiếu Diệu.

Sử dụng năm lần liên tục, hắn đã không thể tái sử dụng Thánh Quang Chiếu Diệu để khôi phục thương thế trên người, bởi vì tinh thần lực không chịu đựng nổi.

Nhưng mà Diệp Vu Bình không biết!

Đao Ma bình tĩnh dùng đôi mắt một đen một trắng nhìn Diệp Vu Bình, sau đó nói: “Lực lượng của quang minh đến từ mặt trời, là lực lượng tinh khiết nhất, thần thánh nhất thiên hạ này. Nó chấp nhận ta, dung nạp ta, cho nên ta có thể điều khiển nó, hóa nó thành lực lượng của mình, cũng sáng tạo ra mạch thuật Thánh Quang Hàng Lâm. Mặc dù nó không mạnh mẽ được như ma pháp thánh quang chân chính, nhưng đủ để áp chế ngươi bây giờ.”

Nghe Đao Ma nói vậy, Diệp Vu Bình tức giận đáp: “Vậy thì đã sao, ngươi không giết được ta, ta muốn đi thì có thể đi!”

Lại bung dù ra!

Trong kinh khủng nó được bung ra thì đột nhiên biến lớn, như là một ngọn núi nhỏ ngăn giữa Đao Ma và Diệp Vu Bình.

Một giây sau, Diệp Vu Bình hóa thành kinh hồng, tan biến trên vùng trời Tiễn Thủy Thành.

Hết cách rồi, Diệp Vu Bình chỉ có thể rời khỏi đây, kể một ngàn nói một vạn, cuối cùng nàng vẫn là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, không phải là nửa bước Thiên Vô Cấm.

Dưới thánh quang đao khí cuồn cuộn không dứt của Đao Ma oanh kích, lực lượng linh thể của nàng bị tiêu hao càng ngày càng nhiều, chiến bại đã là chuyện chắc chắn, cho nên Diệp Vu Bình chỉ có thể chọn hi sinh một vài thứ.

Thấy Diệp Vu Bình thoát đi, Đao Ma cũng không cuống cuồng mà cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Sao ngươi có thể chạy nhanh hơn ánh sáng được?”

Nói xong, Đao Ma ngừng phóng thích thánh quang đao khí, sau đó hóa thành ánh sáng trắng đen xen kẽ truy đuổi Diệp Vu Bình.

Cây dù do Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng bị Ôn Bình lấy đi.

Khi tiếng chiến đấu biến mất, dân chúng Tiễn Thủy Thành đang trốn ở trong phòng mới dám đi ra, đưa mắt nhìn phòng ốc rách nát bốn phía, lại nhìn về phía chiếc phi thuyền trên bầu trời, giờ phút này, trong lòng mọi người tràn ngập hoảng sợ và kính sợ.

Bất Hủ Tông thắng.

Cho dù là Diệp Vu Bình lâm trận đột phá, vẫn thua.

Thời khắc này, Bất Hủ Tông đã trở thành thần thoại trong lòng dân chúng ở Tiễn Thủy Thành, mà tông chủ Bất Hủ Tông thì thành thần.

Nhưng mà những thế lực phụ thuộc Hồng Diệp Môn, bọn họ nhìn hướng chạy trốn Diệp Vu Bình, âm thầm cầu nguyện, trong lòng vẫn ôm chút hi vọng, mong Diệp Vu Bình có thể chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment