Vân Liêu vội nói: “Ngươi chờ chút đã.”
Dứt lời, Vân Liêu vội vàng chạy lên, đi tới phòng Ôn Bình.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy không đơn giản, có mùi vị của âm mưu.
Vân Liêu khẽ gõ cửa phòng mấy lần, vội vàng nói: “Tông chủ, có chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
Cách một cách cửa, Ôn Bình hỏi.
“Phụ mẫu của Nhạc Tùng đột nhiên bị tập kích, sinh mạng mong manh, bây giờ Nhạc Tùng muốn đi gặp bọn họ một lần. Nhưng mà thuộc hạ lại cảm thấy chuyện này quá lạ.”
Vân Liêu vừa nói xong thì Ôn Bình đẩy cửa đi ra.
“Vậy thì đi theo hắn xem sao.”
Đương nhiên là Ôn Bình cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho nên hắn định tự mình đi xem thử.
Bởi vì để cho Nhạc Tùng đi một mình thì quá không an toàn.
Nếu như đây là âm mưu nhắm vào Nhạc Tùng thật thì chỉ cần Nhạc Tùng đi thì trúng bẫy.
Khi xuống lầu, Ôn Bình lại hỏi: “Là ai đưa tin tức tới?”
“Tông chủ, ngài nghi ngờ là bẫy sao?”
“Không loại trừ khả năng này, dù sao có quá nhiều người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Già Thiên Lâu như thế, U Quốc cũng như thế. Quạ trong thế gian này đều đen.”
“Ta đi hỏi một chút.”
Đi xuống lầu, tất cả đệ tử tông môn đã tập họp dưới lầu, cả đám đều vây quanh Nhạc Tùng, cố gắng an ủi hắn.
“Tất cả mọi người chuẩn bị đi tới y quán, đi thăm viếng phụ mẫu Nhạc Tùng với hắn.” Vân Liêu nói xong, quay qua hỏi Nhạc Tùng: “Nhạc Tùng, là ai nói cho ngươi chuyện phụ mẫu ngươi bị tập kích trọng thương?”
Nhạc Tùng lòng nóng như lửa đốt, thế là vội vàng đáp: “Người của khách sạn này.”
Nhạc Tùng chỉ người đang lau bàn.
Vân Liêu đi tới, dẫn hắn tới trước mặt Ôn Bình.
“Nếu dám dối gạt câu nào thì người cũng biết hậu quả rồi đó!”
Tiểu nhị đó lập tức hoảng hốt, bịch một tiếng, quỳ xuống đất, sau đó vội vàng nói: “Tiền bối, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy!”
“Là ai kêu ngươi nói cho Nhạc Tùng phụ mẫu hắn xảy ra chuyện?” Ôn Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu nhị, nhìn đến sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Khi tra hỏi, Ôn Bình cố ý dùng tinh thần lực tạo áp lực.
Chỉ với Thông Huyền Cảnh như hắn thì năng lực chịu đứng, tâm lý cực kỳ yếu ớt với tinh thần lực của Ôn Bình, hoàn toàn không nói dối được.
Tiểu nhị vội nói: “Không biết. Nhưng mà tiểu nhân vẫn nhớ hắn mặc quần áo gì, dáng vẻ như thế nào. Hắn mặc một bộ trường sam màu đỏ, đầu trọc, ánh mắt lạnh thấu xương. Đúng rồi! Đỉnh đầu có một vết sẹo!”
“Còn gì nữa không?”
“Hắn vừa đi không bao lâu, ra khách sạn thì rẽ trái. Tiểu nhân cái gì cũng không biết. Chỉ truyền một tin tức lại, mong tiền bối tha mạng!”
Ôn Bình thu ánh mắt lạnh lùng lại, lập tức tản tinh thần lực ra ngoài.
Thu hết mọi thứ trong phạm vi ba mươi, bốn mươi dặm vào mắt, đủ để bao phủ hơn nửa thành.
“Đi, đi xem phụ mẫu của Nhạc Tùng trước.”
Ôn Bình chậm rãi ra khỏi khách sạn.
Nhạc Tùng vội vàng đi trước dẫn đường, sau đó vừa hỏi đường vừa đi tới y quán.
Ôn Bình vừa đi, tiểu nhị như trút được gánh nặng, ngồi bệt xuống đất, sau đó vội vàng lau mồ hôi lạnh trên mặt, được bằng hữu đỡ về sân sau khách sạn.
Khi đi tới y quán, người nhà Nhạc Tùng đều hôn mê. Nói tóm lại là không có gì đáng ngại, bên ngoài y quán còn có mấy tên binh sĩ U Quốc, có vẻ như là đang đợi người nhà Nhạc Tùng tỉnh dậy, thấy Nhạc Tùng tới thì chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi đi.
Nói tóm lại là không dễ điều tra.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, người ra tay đả thương rất có thể là cường giả Địa Vô Cấm, bây giờ lại biến mất vô tung vô ảnh.
Trừ phi do Thần Sát của Kim Thủy Điện của Vực Chủ Phủ tự mình điều tra sự cố này, nếu không, với binh sĩ U Quốc bình thường thì hoàn toàn bất lực.
Kim Thủy Điện là một cánh tay khác của Vực Chủ Phủ.
Cực Sinh Điện phụ trách quản lý, giám sát tất cả thế lực ở Hồng Vực.
Kim Thủy Điện thì phụ trách truy xét, truy sát tất cả người dám ngỗ nghịch, phản nghịch Vực Chủ Phủ.
Trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, Kim Thủy Điện và Cực Sinh Điện sẽ hợp nhau phụ trách giữ gìn trật tự, trừng trị người nào dám làm trái lại luật pháp U Quốc.
Trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, cấm tư đấu!
Người vi phạm, chết!
Trong thời gian chờ bên ngoài y quán, Ôn Bình vẫn đang dùng tinh thần lực tìm kiếm trong thành này, cố gắng tìm người tới đưa tin.
Nhưng còn chưa tìm được thì Thần Sát của Kim Thủy Điện của Vực Chủ Phủ đã tới trước.
Khi biết chuyện này có liên quan tới Bất Hủ Tông thì Thần Sát của Kim Thủy Điện lập tức lên đường, bởi vì bây giờ thân phận của tông chủ Bất Hủ Tông rất đặc thù. Đặc thù đến cho dù hắn ngỗ nghịch giết ba người Thiên Quân và Cửu Sinh Cửu Tử Điểu cũng có thể được tha thứ.
“Ngân cấp Thần Sát của Kim Thủy Điện, Ác Đô!” Thần Sát của Kim Thủy Điện vừa đến thì bái kiến Ôn Bình trước, sau đó phái người giới nghiêm toàn bộ y quán.
Đợi Nhạc phụ thức tỉnh, hắn bắt đầu hỏi chi tiết chuyện bị tập kích, đồng thời phái người đi tới quán rượu xảy ra tư đấu.
“Các hạ yên tâm, có Kim Thủy Điện chúng ta, chắc chắn người hành hung sẽ trả giá.” Ác Đô hỏi Nhạc phụ xong, vội vàng ra y quán, cam đoan với Ôn Bình, bởi vì hắn sợ Bất Hủ Tông sẽ làm ra chuyện không hay gì nữa.
Thật ra thì chỉ là tới hỏi mấy câu đơn giản thôi, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết được chắc chắn là do thế lực sau lưng những thiên kiêu mà Vân Liêu giết chết vài ngày trước làm.
Nếu có thù với Nhạc gia, trừ phi là phát điên, không thì sẽ không chọn động thủ trong thời gian này.
Loại trừ tất cả khả năng, cuối cùng chỉ còn lại cái này.
Mình có thể nghĩ ra được, tông chủ Bất Hủ Tông đường đường là tông chủ một tông, lẽ nào không nghĩ ra?
Huống hồ, dưới tay Bất Hủ Tông này còn có một tồn tại vĩ đại, thần bí —— Tẫn Tri Lâu!