Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1059 - 【Vip】 Lại Giết

【VIP】 Lại giết 【VIP】 Lại giết

“Muốn tra thì đi tra nhanh đi.” Ôn Bình lạnh nhạt đáp lại Ác Đô một câu, sau đó quay đầu đi vào trong y quán.

Ác Đô ngượng ngùng cười một tiếng, cũng không dám nói gì thêm, sai người tiếp tục thủ ở đây, hắn thì bắt đầu đi điều tra sự kiện ác ý hành hung này.

Nếu có manh mối rồi thì điều tra cũng không khó.

Nhưng mà khi Ác Đô vừa đi thì Ôn Bình cũng dặn dò Vân Liêu vài câu, sau đó ngự kiếm bay lên, rời khỏi y quán, bay ra ngoài thành.

Bởi vì tinh thần lực của hắn bắt được người đưa tin.

Giờ phút này, hắn đang vội vàng trốn ra ngoài thành, mười bước quay đầu lại một lần, cực kỳ cẩn thận.

Khi Ôn Bình ngự kiếm đứng ở trên đỉnh đầu hắn thì hắn lập tức kinh hoảng trốn vào sâu trong ngõ hẻm, liều mạng chạy như điên.

Nhưng mà còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị một kiếm đóng lên vách tường, khiến cho người xung quanh giật nảy mình.

Tư đấu?

Tư đấu trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng?

Nhưng mà khi thấy người tư đấu ngự kiếm đáp xuống đất thì mọi người giật mình.

Hóa ra là cường giả Bất Hủ Tông!

Chuyện này khiến cho mọi người không khỏi cảm thán, đúng là Bất Hủ Tông, đúng là bá đạo, chuyện người khác không dám làm, họ dám làm!

Ôn Bình ngự kiếm đáp xuống đất, sau đó kiếm bên hông người vây xem cách đó không xa cũng bay ra. Tổng cộng bốn thanh, đóng tứ chi của tên đầu trọc đó lên tường.

“Nói đi, người đứng sau lưng ngươi là ai?”

“Cứu mạng! Giết người rồi! Giết người rồi!”

Nhưng mà tên đầu trọc này chỉ điên cuồng kêu cứu mạng.

Đặt tất cả hi vọng vào binh sĩ U Quốc!

Binh sĩ U Quốc tới cũng không chậm, chỉ mấy hơi ngắn ngủi thì đã từ đầu đường vọt tới đây. Hơn mười binh sĩ Trấn Nhạc Cảnh đồng loạt nâng trường thương chỉ vào Ôn Bình. Trên vách tường, đầu trọc nhìn thấy cảnh này thì lập tức thở dài một hơi, sau đó tiếp tục hô: “Cứu mạng, cứu mạng!”

“Tiền bối, trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng nghiêm cấm ——” Binh sĩ U Quốc ngừng khuyên, bởi vì kiếm của Ôn Bình động.

Một kiếm đâm vào cổ họng, đầu trọc tử vong tại chỗ!

Cảnh tượng này không chỉ khiến cho người vây xem choáng váng.

Mà cả binh sĩ U Quốc cũng đều kinh ngạc run lên.

Giết thật?

Coi thương luật pháp của U Quốc?

Phải nói là lá gan rất lớn.

Thấy đầu trọc chết, Ôn Bình qua qua nói với binh sĩ U Quốc: “Giao tên này cho Ngân cấp Thần Sát Ác Đô của Kim Thủy Điện Ngân, nói cho hắn, những người đó, bổn tông chủ sẽ thay hắn giết hết.”

Dứt lời, Ôn Bình ngự kiếm bay lên không, nghênh ngang rời đi.

Một đám binh sĩ U Quốc đuổi theo cũng không được, không đuổi theo cũng không được, đành phải gỡ đầu trọc từ trên tường xuống, sau đó liên hệ người của Kim Thủy Điện.

“Đại nhân, kiếm này là của chúng ta.”

“Đại nhân, thanh này là của ta.”

Bốn người mất kiếm vội vàng đi lên đòi lại thứ vốn thuộc về bọn họ.

“Đều là hung khí giết người, các ngươi xác định là của các ngươi?” Binh sĩ U Quốc lạnh nhạt lườm bốn người, dọa cho bốn người vội vàng trốn, kiếm cũng không cần.

Sau khi đánh giết đầu trọc bên đường, Ôn Bình ngự bay lên không, đồng thời dùng Truyền Âm Thạch đưa tin cho Trần Hiết.

Đầu trọc là người nào, Ôn Bình dùng hệ thống xem một chút tin tức giản dị của hắn là biết, còn tại sao phải chạy tới giết hắn, mục đích là không muốn để cho Mạnh gia chạy thoát. Nếu không muốn sống yên ổn, vậy thì Ôn Bình chỉ đành khiến cho bọn họ thống khổ chết đi.

“Phái người tìm người Mạnh gia!”

Bên kia Truyền Âm Thạch, Trần Hiết nghe giọng tông chủ là lạ, biết là tông chủ đang tức giận, vội vàng nói: “Tông chủ, cho thuộc hạ một chút thời gian.”

Buông Truyền Âm Thạch xuống, Trần Hiết vội liên hệ thành viên Tẫn Tri Lâu trong thành. Trong một gian nhà cũ trong thành nhỏ chỗ Ôn Bình đang ở, mười mấy người nối đuôi nhau đi ra. Sau khi đi ra ngoài thì bọn họ tản ra như chim muôn.

Khi xuất hiện lại thì mười mấy người đều hội tụ ở đằng sau khách sạn Mạnh gia đang ở, toàn bộ hành trình không tốn nửa nén hương.

“Lâu chủ, đã tìm được Mạnh gia.”

Bên kia Truyền Âm Thạch, Trần Hiết không dám chậm trễ chút nào, vội vàng nói: “Cởi áo xuống, để trần đứng ở đầu đường.”

Người đó vội vàng cởi áo.

Trần Hiết cầm một viên Truyền Âm Thạch khác bên cạnh, nói: “Tông chủ, đã tìm được người, ngài dùng tinh thần lực tìm một nam nhân không mặc áo trong thành. Đó là người của chúng ta, hắn sẽ dẫn ngài đi chỗ ở của Mạnh gia.”

“Biết.”

Ôn Bình đáp, sau đó hóa thành lưu quang bay tới hướng đó. Dùng tinh thần lực tìm một nam nhân không mặc áo đứng trên đường phố là một chuyện vô cùng đơn giản với Ôn Bình, mười cái hô hấp ngắn ngủi, hắn đã định vị được người đó, sau đó ngự kiếm đáp xuống bên cạnh hắn.

“Tông chủ, bọn họ ở bên trong.” Người đó thấy người tới lại là tông chủ Bất Hủ Tông, kinh sợ vội vàng mặc áo vào khom người nói.

Ôn Bình hờ hững phất tay, nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Dứt lời, Ôn Bình chậm rãi đi vào trong khách sạn. Ánh mắt lướt qua từng thực khách ở lầu một, sau đó đưa mắt nhìn lên lầu cao nhất. Thị nữ đang định tới chào hỏi Ôn Bình, thấy Ôn Bình lộ ra sát ý thì vội vàng núp ở một bên.

Sau đó Ôn Bình nhảy lên tầng cao nhất, đứng ở cửa gian phòng gia chủ Mạnh gia ở, vung đũa phép lên, trong nháy mắt, toàn bộ gian phòng đều bị hàn băng đóng băng lại. Lạnh lẽo thấu xương từ tầng cao nhất lan xuống, khiến cho những thực khách ở dưới cả kinh suýt rớt đũa.

“Chuyện gì xảy ra?”

Trong phòng, gia chủ Mạnh gia thất kinh, kinh ngạc thốt lên.

Ôn Bình đưa ngón tay phải điểm nhẹ lên cánh cửa bị đóng băng, trong nháy mắt, cửa gỗ bị vỡ ra, hóa thành vụn băng văng khắp nơi. Bên trong, gia chủ Mạnh gia Mạch Thiên Hồn hai chân bị đóng băng, đang ra sức giãy dụa, thấy Ôn Bình đi vào thì trong nháy mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như là máu tươi trong cơ thể bị rút sạch.

“Ngươi...”

Mạch Thiên Hồn bị dọa đến không nói nên lời.

Nhưng mà dù sao thì trong lúc Thất Vực Đăng Thiên Bảng diễn ra, có luật pháp U Quốc ở đó, cho nên hắn cũng không sợ.

Bình Luận (0)
Comment