Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1087 - 【Vip】 Vân Liêu Lên Sàn (2)

【VIP】 Vân Liêu lên sàn (2) 【VIP】 Vân Liêu lên sàn (2)

Bốn người này chính là tứ kiệt của Nghịch Thiên Tông!

Người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Nghịch Thiên Tông!

Đương nhiên, nếu đặt ở Hồ Thiên Địa thì rất là ghê gớm!

Đặt ở Bái Nguyệt Thành thì cũng thuộc về số một trong thế hệ trẻ tuổi.

Vân Liêu liếc mắt nhìn bốn người, sau đó nói: “Từ giờ trở đi bốn người các ngươi đi theo ta, cho đến khi đấu bán kết kết thúc.”

“Rõ!”

Bốn người vội vàng đáp.

Một màn này đập vào những thiên kiêu xung quanh và những người đang đứng trên bầu trời xa xa quan sát, lập tức khiến cho không ít người thán phục.

“Không phải chứ?”

“Không phải chứ, A Thỉ? A Thỉ, ngươi mau nhìn, không phải là Vân Liêu của Bất Hủ Tông này muốn tổ đội với bốn thứ đồ chơi như thế chứ?”

“Bốn tên Thần Huyền Thượng Cảnh, Vân Liêu này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không muốn đánh với những yêu nghiệt đó?”

“Xem ra đúng là không muốn đánh với bọn họ. Tổ đội với bốn tên Thần Huyền Thượng Cảnh, hẳn là muốn khiêu chiến những đội yếu để thông qua vòng bán kết thứ hai.”

Trong tiếng bàn tán ầm ĩ của mọi người, những thiên kiêu đỉnh cấp vẫn luôn chờ khiêu chiến Vân Liêu đó cũng lên tiếng.

Một nữ nhân Trấn Nhạc Trung Cảnh khẽ cười một tiếng, nói: “Vân Liêu, chẳng lẽ ngươi định dựa vào bốn thứ gà đất chó sành này để đánh thắng chúng ta hay sao?”

“Vân Liêu, ngươi đang tấu hài đúng không?” Có một tên thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh mở miệng nói.

Lúc này, Vô Nhãn đi từ trong đám người ra.

Là yêu nghiệt mọi người đều biết, Vô Nhãn cũng không đối xử với Vân Liêu như những người khác.

Trong lòng hắn, người dám nói muốn lấy được đệ nhất Hồng Vực.

Người có thể giết Cực Đạo Thạch, sao lại làm ra chuyện vừa không có ý nghĩa vừa khiến cho người ta chế nhạo như thế?

“Vân Liêu, Vô Nhãn ta thừa nhận ngươi rất lớn mật!”

Vô Nhãn trầm giọng nói.

Một câu nói khiến cho người xung quanh ngớ ra không hiểu gì.

“Ngươi làm chuyện ta muốn nhưng lại không dám làm.” Vô Nhãn lại tán thưởng một câu, khiến cho người xung quanh càng bối rối hơn.

Vân Liêu làm cái gì?

Tìm đường chết?

Trong lúc mọi người còn đang khó hiểu thì Vân Liêu nhìn Vô Nhãn, trong hai con mắt lộ vẻ chờ mong, nói: “Vô Nhãn, ta vô cùng chờ mong được giao thủ với các ngươi.”

Vô Nhãn nói tiếp: “Ta không ngại nói cho ngươi. Mặc dù bốn tên đồng đội của ta không sánh được với ta nhưng cũng là thiên kiêu đỉnh tiêm ở Hồng Vực. Mỗi người đều không yếu hơn Cực Đạo Thạch bao nhiêu, thậm chí có thể cân sức ngang tài với Cực Đạo Thạch, cho nên ngươi tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý. Ngươi có quyết đoán một đánh năm, nhưng Vô Nhãn ta không có hứng thú một đánh một với ngươi, bởi vì đây là chiến đấu đoàn đội.”

“Đều không thua Cực Đạo Thạch sao? Đúng là khiến người ta cảm thấy hưng phấn.” Vân Liêu nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đi tới chỗ Vô Nhãn.

Dừng lại ở khoảng cách một trượng.

Vân Liêu lại lên tiếng: “Đi, chúng ta tới đánh một trận. Ta có chút đợi không kịp nữa.”

Vô Nhãn ngây ra một lúc, sau đó lộ ra một nụ cười tán thưởng, lúc này, hắn đi vào trong khu vực chiến đấu.

Giờ khắc này, mọi người mới hiểu rõ tại sao Vân Liêu lại tổ đội với bốn Thần Huyền Thượng Cảnh.

Bởi vì Vân Liêu muốn một đánh năm!

Mặc dù là chiến đấu đoàn đội nhưng Vân Liêu muốn dựa vào sức một mình mình thông qua vòng đấu bán kết thứ hai.

Quyết đoán này.

Can đảm này.

Đúng là khiến cho người ta kinh hãi.

Vòng đấu bán kết thứ nhất, liên tục giết hơn một ngàn người, sáng tạo ra sự kiện đẫm máu nhất trong đấu bán kết từ trước tới nay.

Vòng đấu bán kết thứ hai, lại muốn một mình xông vào ‘đầm sâu’, muốn dựa vào sức một mình mình mà chiến đấu với toàn bộ yêu nghiệt ở Hồng Vực.

Lòng can đảm này, phải nói là đáng sợ!

“Khó trách Vô Nhãn nói Vân Liêu làm chuyện mà hắn muốn làm nhưng không dám làm, dũng cảm như vậy, đúng là hiếm thấy. Biết có rất nhiều yêu nghiệt, thiên kiêu đỉnh tiêm thông qua Thông Thiên Môn này nhưng lại không tìm đồng đội hỗ trợ mà muốn dùng sức một mình khiêu chiến năm người.”

“Dũng cảm như vậy, đúng là đáng sợ. Không hổ là người của Bất Hủ Tông. Tông chủ dũng, toàn bộ tông môn cũng dũng, quả nhiên là như vậy.”

Mọi người liên tục cảm thán.

Giờ phút này, rất nhiều người coi thường Vân Liêu cũng rất kính nể Vân Liêu.

Biết núi có hổ mà vẫn đi vào, sự dũng cảm này đang được mọi người tôn kính.

Có lẽ sẽ có thằng hề chế nhạo Vân Liêu tìm đường chết, nhưng giờ phút này, người chế nhạo Vân Liêu mới là kẻ đáng cười hơn.

“Vân Liêu!”

“Vân Liêu!”

“Vô Nhãn!”

“Vô Nhãn!”

Vô số người bắt đầu hô to.

Nhưng trong lúc này, Nhân Tập đứng trong đám người, liếc mắt ra hiệu cho năm người bên cạnh.

Năm người quyết định, nhanh chóng đi tới chỗ Vân Liêu, nhìn thái độ như muốn xem náo nhiệt.

Bởi vì giờ khắc này tất cả mọi người đều đang mong đợi Vân Liêu quyết đấu với Vô Nhãn, cho nên không ai vây quanh Vân Liêu nữa mà còn nhường ra một con đường cho Vân Liêu đi tới. Cho nên, lúc này, ngoại trừ Vô Nhãn ra thì cũng không có bao nhiêu ôm ý nghĩ muốn khiêu chiến Vân Liêu.

Dưới ánh mắt mọi người, sau khi năm người giết đi qua thì chặn ở rìa khu vực chiến đấu, hành vi của năm người này khiến cho tất cả mọi người đều nổi nóng.

“Năm thằng ngu ngốc này ở đâu chui ra vậy?”

“Cản đường làm cái gì, sao không biết nhìn tình huống một chút nào hết vậy?”

“Mau cút đi chứ, chúng ta muốn xem Vô Nhãn đánh với Vân Liêu.”

Trong tiếng chửi bậy của mọi người, người đàn ông trung niên dẫn đầu trong số năm người đó khẽ cười một tiếng, quay qua nhìn Vân Liêu, nói lớn: “Vân Liêu, ngươi giết đại sư huynh của ta. Hôm nay Lôi Thạch ta đại biểu cho Cực Lực Môn khiêu chiến ngươi, hôm nay có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi!”

Vân Liêu đưa mắt nhìn Lôi Thạch, sau đó lại đưa mắt nhìn Nhân Tập đang đứng trong đám người, khi thấy Nhân Tập đứng chung một chỗ với đám người Hồng Diệp Môn và Cực Thiên Phong Tâm thì hắn cũng hiểu.

Bình Luận (0)
Comment