Bọn họ đang muốn thăm dò mình sao?
Đúng là thú vị.
“Cực Thiên Phong Tâm, nếu như có can đảm thì trực tiếp tới khiêu chiến ta. Cần gì phải phái một đám a miêu a cẩu tới thăm dò ta như vậy chứ?”
Vân Liêu trực tiếp quay đầu lại, ném cho bọn họ một câu nói dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người.
Sau đó đi thẳng vào khu vực chiến đấu trong sự tức giận của Cực Thiên Phong Tâm.
Trong khoảnh khắc khi bị Lôi Thạch dán thư khiêu chiến lên thì Vân Liêu lại lên tiếng nói.
“Uổng là đệ tử của Vực Chủ, ngươi ngay cả Vô Nhãn cũng không bằng!”
Cực Thiên Phong Tâm nghe nói như vậy thì tức giận đáp lại: “Vân Liêu, chớ có cho là mình tu luyện một chút bàng môn tà đạo thì ghê gớm lắm!”
Nhưng mà Vân Liêu cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào khu vực chiến đấu.
Chẳng thèm để ý đến Cực Thiên Phong Tâm.
Một màn này khiến cho Cực Thiên Phong Tâm tức giận nắm chặt hai quả đấm, cánh tay cũng vì phẫn nộ mà run rẩy. Thấy thế, Lặc Khánh bên cạnh vội vàng túm tay Cực Thiên Phong Tâm, nhắc nhở: “Phong Tâm, chớ có bị hắn ảnh hưởng suy nghĩ của ngươi. Trận này, mục đích của chúng ta là vì thăm dò cái gọi là ma pháp đó, biết được nhược điểm của nó ở đâu, cho nên nhất định phải tỉnh táo.”
Nghe Lặc Khánh nhắc nhở, Cực Thiên Phong Tâm chậm rãi buông lỏng nắm đấm, sau đó nhìn chằm chằm Vân Liêu trong khu vực chiến đấu.
Không sai, giống như Lặc Khánh nói, trận đánh này là hắn yêu cầu người của Cực Lực Môn thăm dò thử ma pháp của Vân Liêu.
Tuy nói ma pháp chỉ là bàng môn tà đạo, nhưng mà suy cho cùng thì đây vẫn là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mắt mọi người, nhược điểm, cách đối phó đều chưa tìm ra được. Dĩ nhiên, cũng vì mỗi lần Vân Liêu phóng ma pháp thì đều là phù dung sớm nở tối tàn, cho nên hoàn toàn không nhìn thấu được bản chất của ma pháp.
Lần này, chỉ cần Vân Liêu dám dùng ma pháp nữa thì chắc chắn hắn và cường giả Địa Vô Cấm của Hồng Diệp Môn sẽ tìm được nhược điểm của ma pháp.
Một khi bị tìm được nhược điểm, đồng thời tổng kết ra cách đối phó thì Vân Liêu chính là thịt cá trên thớt gỗ.
Cùng lúc đó, trong khu vực chiến đấu, bốn người của Nghịch Thiên Tông đi vào khu vực chiến đấu thì lập tức tìm một tảng đá xa xa trốn đi.
Chỉ để lại một mình Vân Liêu đứng trong chiến trường, cầm đũa phép trong tay.
Thấy cảnh này, Lặc Khánh giật mình.
“Là cây gậy gỗ đó!”
“Chính là cây gậy gỗ đó, mỗi lần phóng ma pháp thì Vân Liêu đều sẽ lấy cây gậy gỗ đó ra!”
Lặc Khánh liên tục kinh hô hai tiếng.
Hai tiếng này không chỉ khiến cho người phe Hồng Diệp Môn như ở trong mộng mới tỉnh.
Mà cũng khiến người khác bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao tập trung nhìn vào tay Vân Liêu.
Bình chướng của khu vực chiến đấu có thể ngăn lại bất kỳ công kích gì nhưng lại không ngăn được thanh âm, cho nên năm người Lôi Thạch cũng nghe được những gì Lặc Khánh nói.
Mục tiêu nhắm thẳng vào cây gậy gỗ trong tay Vân Liêu.
“Không cần biết nó là cái gì, cướp lấy nó trước đã.”
“Mỗi lần hắn phóng ma pháp thì đều sẽ cầm lấy cây gậy gỗ đó, chắc chắn nó không đơn giản.”
Lúc này, năm người thương lượng kế hoạch, sau khi cường giả Địa Vô Cấm bên ngoài bình chướng ra lệnh một tiếng thì đột ngột phát lực, nhào về phía Vân Liêu.
Mục tiêu —— đũa phép!
Vân Liêu khẽ cười một tiếng, vung tay một cái, bắt đầu ngâm xướng, chỉ một hơi thì đã ngâm xướng xong, đũa phép vung lên, Cực Hạn Trọng Áp lại xuất hiện nữa. Toàn bộ mặt đất trong chiến trường rừng đá đều sụt xuống một phần, giống như là trong lòng đất đột nhiên sụp xuống vậy.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Ngoại trừ không tẫn nham được bố trí ra thì những tảng đá bình thường đều bị ép thành bột phấn trong khoảnh khắc, động tác của năm người Lôi Thạch cũng hơi ngừng.
Vân Liêu nhìn người đứng ngoài bình chướng, nói: “Thân là một ma pháp sư, sao hắn có thể để cho người ta cướp được đũa phép của mình dễ dàng như vậy được? Cực Thiên Phong Tâm, người ngươi phái đến xò xét ma pháp của ta có lực lượng linh thể quá yếu, nếu muốn biết về ma pháp thì đích thân tới đi.”
Dứt lời, Vân Liêu lại vung đũa phép lên.
Trọng áp lại tăng cao!
Năm người Lôi Thạch bịch một tiếng, quỳ xuống đất, đầu gối lún vào nền gạch dày cứng.
“Thứ gì!”
“Hoàn toàn không động đậy được!”
Năm người cực lực dùng sức, phản kháng trọng áp từ trên trời giáng xuống nhưng mà cho dù bọn họ có dùng sức như thế nào đi nữa thì cũng không làm nên trò trống gì.
Mở mạch môn ra —— vô dụng.
Phóng thích mạch thuật —— vô dụng.
Vân Liêu làm theo lời dặn của tông chủ, lấy phát triển ma pháp làm chủ, hảo tâm giảng giải: “Lực lượng này đến từ thiên địa, nó là tồn tại vô hình. Trừ phi lực lượng linh thể của ngươi đủ mạnh để cho ngươi có thể chống lại trọng áp như vậy, bằng không thì cho dù ngươi biết mạch thuật Thiên cấp cũng không có tác dụng gì.”
Lúc này, năm người Lôi Thạch biến sắc, còn chưa kịp có ý khác thì trọng áp lại tăng lớn, ép cho năm người mặt dán xuống đất.
Năm người rống giận muốn chống người đứng dậy, nhưng mà thân thể hoàn toàn không thể động đậy, sau đó cảm nhận được trọng áp càng ngày càng mãnh liệt, ép bọn họ lún sâu vào trong nền gạch.
“Kiếm tới!”
Vân Liêu không cho năm người bất cứ cơ hội nào.
Kiếm lên!
Phi kiếm hóa thành kinh hồng, lướt qua trời cao, đi xuyên qua trọng áp, sau đó lướt qua năm người.
Khi kiếm quang lướt qua thân thể năm người, năm người đồng loạt đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi như suối phun ra ngoài, nhuộm đỏ đất đai chỗ đầu bọn họ.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Năm thiên kiêu đỉnh tiêm Trấn Nhạc Trung Cảnh lại đầu một nơi thân một nẻo như vậy?
Hai bên đi vào chiến trường rừng đá còn không đến mộ trăm cái hô hấp.
Chiến đấu kết thúc quá nhanh đi chứ?