“Chậc chậc, lần này Hồng Diệp Môn thua thiệt lớn. Hi sinh tính mạng của năm thiên kiêu đỉnh cấp để dò xét ma pháp của Vân Liêu, kết quả còn chưa dò xét được cái gì, cho dù là ma pháp sư hay là đũa phép, còn có ma pháp lực lượng nữa, tất cả đều do Vân Liêu tự nói ra.”
“Hóa ra người tu luyện ma pháp gọi là ma pháp sư, gậy gỗ đó gọi là đũa phép.”
“Ma pháp sư còn có thể điều khiển lực lượng giữa thiên địa, ở trước mặt hắn, ngay cả mạch thuật cũng không hề có tác dụng gì, quả là đáng sợ. Điều khiển gió lốc, hàn băng, bây giờ lại tới loại lực lượng vô hình này, ma pháp này cũng quá đáng sợ. Bàng môn tà đạo mà mạnh mẽ quá?”
Trong tiếng bàn tán, phe Hồng Diệp Môn xanh cả mặt.
Nhất là Cực Thiên Phong Tâm, hắn lại phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.
Sau đó trực tiếp quay người mắng Nhân Tập đứng sau lưng: “Ngươi tìm thứ phế vật gì vậy, ngay cả một trăm cái hô hấp cũng không chịu đựng được!”
Thật ra thì hắn không quan tâm sống chết của năm người Lôi Thạch.
Hắn chỉ muốn biết nhược điểm và cách đối phó với ma pháp thôi.
Chẳng lẽ giống như như Vân Liêu nói thật, trừ phi linh thể mạnh mẽ, không thì chỉ có thể bị lực lượng vô hình đè ép giống như mấy người đó, sau đó lại chết dưới ma pháp?
Chết mất năm thiên kiêu đỉnh tiêm, một trong số đó vẫn là dòng độc đinh của Cực Lực Môn, sắc mặt Nhân Tập cũng không tốt gì, lại bị Cực Thiên Phong Tâm răn dạy như thế thì lại càng kém hơn. Lập tức lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Không có Cực Đạo Thạch.
Lại không Lôi Thạch.
Lại đắc tội Vân Liêu.
Tương lai của Cực Lực Môn xong rồi.
“Phế vật!” Cực Thiên Phong Tâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhân Tập, sau đó sai người mang hắn đi chỗ khác, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Nhân Tập nữa.
Cùng lúc đó, Vô Nhãn thấy năm người Vân Liêu đi ra khỏi chiến trường rừng đá thì trên mặt tràn đầy hưng phấn. Vẻ hưng phấn đó rất thuần túy, giống như là người sắp chết khát tìm được nguồn nước vậy.
Khi Vân Liêu đi ra ngoài, Vô Nhãn không khỏi lẩm bẩm một câu: “Ma pháp... đúng là khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Rất muốn được kiến thức một chút xem loại ma pháp mà cả mạch thuật cũng vô hiệu với nó, rốt cuộc nó mạnh mẽ đến mức nào?”
Lúc này, Vô Nhãn liếc mắt ra hiệu cho bốn người bên cạnh một cái, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, năm người cùng cất bước đi tới chỗ Vân Liêu.
Sau mười hơi, năm người Vô Nhãn đã chạm mặt với mấy người Vân Liêu ở bên ngoài chiến trường rừng đá.
Giữa hai bên chỉ cách nhau có một thước!
Sau đó hai người đồng loạt ra tay.
Vô Nhãn dán thư khiêu chiến lên vai của Vân Liêu, còn Vân Liêu thì dán thư khiêu chiến lên trên ngực của Vô Nhãn.
Rốt cuộc cũng bắt đầu!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người Vân Liêu và Vô Nhãn, cảm giác mong chờ kéo dài từ Thông Thiên Môn cho tới bây giờ, rc cũng bùng nổ, trong nháy mắt, tiếng hoan hô và tiếng hò hét vang lên khắp bốn phía.
Như núi kêu biển gầm.
Một người tới từ Bất Hủ Tông, là người cuồng ngạo tuyên bố chắc chắn sẽ lấy được đệ nhất Thất Vực Đăng Thiên Bảng Hồng Vực.
Mà một người khác thì là nhân vật yêu nghiệt mang tính truyền kỳ của Hồng Vực, sư phụ là cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh tiếng tăm lừng lẫy Nguyên Dương Vực Bạch Nhãn Khách, còn là đệ tử quan môn của Bạch Nhãn Khách, được Bạch Nhãn Khách chân truyền.
Cả hai ai mạnh ai yếu?
Đây là câu hỏi chung trong lòng tất cả mọi người, cũng là thứ mọi người chờ mong muốn biết!
Đối với Vô Nhãn, mọi người hiểu rất rõ. Vô Nhãn không có hai mắt, nhưng lại trở thành đệ tử quan môn của một cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh tiếng tăm lừng lẫy, đồng thời năm năm trước thì đã bước vào Trấn Nhạc Trung Cảnh.
Ngày bước vào trung cảnh thì đã giết một tên cường địch Trấn Nhạc Thượng Cảnh, sau năm năm đi theo Bạch Nhãn Khách lưu lạc bốn phương, người bị hắn giết chết đều là Trấn Nhạc Thượng Cảnh, trong số thượng cảnh cũng hiếm có ai là đối thủ của hắn.
Thực lực như vậy tuyệt đối có thể xếp vào top mười Hồng Vực, thậm chí còn có thể liều lấy đệ nhất Hồng Vực.
Mà đối với Vân Liêu thì mọi người chỉ biết một thứ duy nhất là —— thứ hắn tu luyện không phải mạch môn mà là một tên ma pháp sư.
Hắn cũng không có sử dụng mạch thuật mà đổi thành ma pháp thần kỳ chưa từng nghe nói tới. Hắn có thực lực có thể giết Cực Đạo Thạch, thiên kiêu đỉnh cấp Trấn Nhạc Trung Cảnh thì hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Ngoại trừ mấy cái này ra thì bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên lúc này cho dù là một vài cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh cũng không dám nói chắc ai sẽ thắng, ai sẽ thua.
Khi mười người Vân Liêu và Vô Nhãn chạy vào chiến trường rừng đá, Vô Nhãn trầm giọng nói: “Vân Liêu, linh thể của ta không giống năm người đó, đã vào cảnh giới đại thành, không biết ma pháp của ngươi có thể hạn chế ta hay không?”
Đối với hành vi để lộ tin tức cho đối thủ trước khi vào trận của Vô Nhãn, Vân Liêu có chút không hiểu, nhưng mà vẫn trả lời: “Thử một chút ngươi sẽ biết.”
Nói xong, Vân Liêu đã đứng trong chiến trường rừng đá.
Năm người Vô Nhãn cũng đồng thời bước vào trong đó, lại đi tới một chỗ khác trong chiến trường rừng đá, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách Vân Liêu mười trượng. Sau khi bốn người của Nghịch Thiên Tông tìm một chỗ trốn, Vô Nhãn chậm rãi duỗi tay phải ra, giơ lên, sau đó lăng không nắm lại thành quyền, mạch môn cũng theo tiếng mà mở ra.
Phanh ——
Ba cái mạch môn màu vàng kim có chút rung động, sau đó trấn nhạc hộ giáp màu vàng kim chậm rãi hiện ra.
“Sử dụng ma pháp của ngươi đi.” Vô Nhãn không chờ cường giả Địa Vô Cấm bên ngoài bình chướng hô bắt đầu thì hai chân đã căng cứng, đứng bất động như chờ Vân Liêu ra tay.
Đồng thời, bốn người sau lưng cũng mở mạch môn ra, chia làm hai nhóm đứng ở sau lưng Vô Nhãn, người sau lấy tay chống vào lưng người trước, lần lượt mở mạch môn ra, chỉ trong một hơi ngắn ngủi thì đã kết thành mạch trận.
Trong khoảnh khắc kết thành mạch trận, trấn nhạc hộ giáp của bốn người cũng bảo vệ toàn thân, kim quang đại phóng.