Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1090 - 【Vip】 Vân Liêu Cố Hết Sức Chiến Một Trận (2)

【VIP】 Vân Liêu cố hết sức chiến một trận (2) 【VIP】 Vân Liêu cố hết sức chiến một trận (2)

Giống như Vô Nhãn vừa mới nói, đúng là linh thể của hắn bước vào cảnh giới đại thành thật.

Bốn người sau lưng cũng đều tu luyện linh thể đến cảnh giới đại thành.

Không phải là năm người Lôi Thạch lúc nãy có thể bì được!

Vân Liêu nhìn thấy như vậy thì cười khẽ một tiếng, đũa phép xuất hiện trong tay: “Vậy thì ta sẽ để cho ngươi thử Cực Hạn Trọng Áp một chút.”

Dứt lời, bắt đầu ngâm xướng.

Một hơi sau, ngâm xướng xong.

Trọng áp khổng lồ như mưa sa đánh xuống, ép lên người năm người Vô Nhãn, đè cho thân thể năm người đồng thời lún xuống dưới, chân lún vào trong nền gạch.

Nhưng mà năm người Vô Nhãn lại không lập tức không thể động đậy, biến thành thịt cá trên thớt gỗ giống như Lôi Thạch.

“Thú vị lắm, đây là lực lượng của ma pháp sao?” Vô Nhãn cất bước đi về phía trước một bước, lại đi một bước, chậm rãi đưa tay cảm nhận trọng áp xung quanh, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn: “Nhưng nếu chỉ có như thế thôi thì ma pháp của ngươi không gây nên ảnh hưởng gì với ta hết, chỉ có thể làm cho tốc độ của ta trở nên chậm hơn mà thôi. Ở bên ngoài bình chướng, ta không cảm nhận được linh thể của ngươi mạnh hay yếu, nhưng bây giờ ta cảm nhận được rất rõ ràng, nó rất nhỏ yếu. Hóa ra khi ở Phong Vân Đài, ngươi không phải là vì tránh né Cực Thiên Phong Tâm chặn đường nên không tiếp tục đi lên, mà là vì ngươi thật sự không đi lên được nữa. Linh thể này của ngươi, nếu bị ta đánh trúng mấy quyền, sợ là khó mà chịu được được chứ?”

“Ngươi tuy không có mắt nhưng lại cẩn thận hơn những người có mắt rất nhiều.” Đối với chuyện Vô Nhãn có thể lập tức nhìn thấu được nhược điểm của mình, Vân Liêu có chút kinh hỉ, bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện được nhược điểm của ma pháp sư.

Đáng tiếc, cái nhược điểm này tông chủ đã nói cho hắn biết từ sớm.

Cho nên hắn đã đền bù nhược điểm này từ lâu rồi.

Sau khi Vân Liêu tán dương một câu, Vô Nhãn đột nhiên bắn mạnh tới dưới Cực Hạn Trọng Áp: “Vậy thì ăn một quyền của ta!”

Mặc dù Cực Hạn Trọng Áp khiến cho động tác của Vô Nhãn không được mau lẹ như thường nhưng hắn vẫn có thể duy trì được tốc độ phi phàm. Khoảng cách ba mươi trượng, mấy hơi thở là tới được, cho nên Vân Liêu cũng dứt khoát không dùng trọng áp nữa.

Nếu lực lượng cực hạn của Cực Hạn Trọng Áp không thể nào làm cho Vô Nhãn dừng lại, vậy thì hao tổn tinh thần lực dùng Cực Hạn Trọng Áp cũng không có ý nghĩa gì. Hắn cũng không phải là ma pháp sư hệ thổ thuần túy, không cần phải luôn dùng ma pháp hệ thổ như vậy.

Khi Cực Hạn Trọng Áp tiêu tán, mấy người Vô Nhãn vui vẻ, Vô Nhãn thì cười to không thôi: “Hóa ra ma pháp của ngươi cũng chỉ như vậy. Nó rất mạnh mẽ nhưng nhược điểm của nó cũng rõ ràng đến mức khiến cho người ta muốn cười. Chỉ cần linh thể mạnh mẽ một chút thì ngươi bó tay hết cách với ta?”

Oanh!

Nói xong, Vô Nhãn một quyền đánh mạnh vào chỗ Vân Liêu mới đứng, đánh vỡ toàn bộ nền gạch trong phạm vi mười trượng quanh nắm đấm. Từ xa nhìn lại, một đống bừa bộn.

“Trốn lên trời thì có gì hay?” Vô Nhãn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vân Liêu trên bầu trời.

Vân Liêu đang cưỡi chổi ma pháp, lơ lửng trên không của chiến trường rừng đá, quan sát Vô Nhãn.

Sau một khắc, không chỉ Vô Nhãn nhảy lên một cái, bốn tên đồng đội của Vô Nhãn cũng nhảy lên một cái, năm người đồng thời bắn lên bầu trời. Cường giả Trấn Nhạc Cảnh, nhảy lên trăm trượng là chuyện quá dễ dàng, cho nên trong mắt bọn họ, cử động lần này của Vân Liêu không khác gì tấu hài.

Nhưng mà sau một khác, bọn họ thấy Vân Liêu lại bắt đầu ngâm xướng thì bọn hắn hiểu ngay, Vân Liêu làm như vậy hoàn toàn không phải vì tránh.

“Cốt Linh Lãnh Hỏa.” Theo Vân Liêu nói ra bốn chữ này, đũa phép lập tức bắn ra vô số hỏa diễm màu trắng.

Trong nháy mắt, lạnh lẽo vô biên bao phủ.

Hỏa diễm đầy trời lập tức bắn tới năm người Vô Nhãn đang vọt về phía Vân Liêu, trong nháy mắt đã bao phủ năm người. Bị Cốt Linh Lãnh Hỏa bao vây bên trong, năm người thấy trấn nhạc hộ giáp lại bị hòa tan một phần trong nháy mắt thì giật mình, sau đó vội vàng thay đổi hướng đi trên không trung, nhanh chóng đáp xuống.

Sau khi rơi xuống đất, năm người nhìn trấn nhạc hộ giáp trên người, nhịn không được sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

“Hỏa này rất lạnh!”

“Không có một chút nhiệt độ, thậm chí lạnh đến thấu xương!”

“Nếu như phải miêu tả nó, ta nghĩ nó giống như hàn phong.”

Vô Nhãn cũng sắc mặt ngưng trọng nói tiếp: “Hỏa diễm này không đơn giản, mặc dù lạnh lẽo nhưng lại có thể hòa tan trấn nhạc hộ giáp trong nháy mắt. Với tốc độ như vậy, chỉ trong mười hơi thì trấn nhạc hộ giáp sẽ bị hòa tan hoàn toàn. Linh thể của chúng ta, đoán chừng cũng không thể chịu được ngọn lửa này. Các ngươi ngăn cản trước!”

Trừ Vô Nhãn ra, bốn người còn lại lập tức phóng thích mạch trận hộ thuẫn, bao phủ bốn người trong đó, chặn Cốt Linh Lãnh Hỏa phô thiên cái địa cuốn tới. Vô Nhãn thì trốn ở đằng sau mạch trận hộ thuẫn, cũng không làm gì, ngẩng gương mặt không có mắt lên nhìn bầu trời.

Trên bầu trời, giọng nói Vân Liêu vọng xuống: “Các ngươi đều có thể dùng linh thể thử ma pháp hệ hỏa của ta một chút.”

Vô Nhãn trầm giọng nói: “Là Vô Nhãn ta xem thường ma pháp của ngươi, vốn cho là ma pháp trình độ đó ngươi cũng không biết được bao nhiêu. Nếu ngươi đã dùng tới sát chiêu, vậy thì ta cũng dùng thứ áp đáy hòm đánh với ngươi một lần.”

Ầm!

Mạch môn cùng chấn động.

Từ Tuyền Tuyền Qua Đồ hiện ra.

Mạch khí màu vàng kim phô thiên cái địa xuyên qua Cốt Linh Lãnh Hỏa, hội tụ trên người Vô Nhãn, nhuộm hắn thành màu vàng kim, từ xa nhìn lại thì không khác gì một bức tượng làm bằng vàng ròng.

“Thần Ý Tuyệt —— Nhân Ý!” Nói xong, Vô Nhãn giẫm một cái, bắn mạnh ra, nhào về phía Cốt Linh Lãnh Hỏa.

Đưa tay một quyền đánh vào Cốt Linh Lãnh Hỏa, một quyền đánh ra, dị tượngxuất hiệnh. Một hình người màu vàng kim, cực kỳ phẫn nộ hiện ra sau lưng Vô Nhãn, cũng đánh một quyền vào Cốt Linh Lãnh Hỏa.

Bình Luận (0)
Comment