Cùng Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng của mình lại bị xé ra một cái lỗ hổng thì cực kỳ phẫn nộ. Gầm lên giận dữ, toàn bộ bầu trời đều chậm rãi biến thành màu đỏ sậm, Cùng Kỳ nhanh chóng biến lớn trên bầu trời màu đỏ sậm này, tốc độ và lực lượng lại tăng lên một cấp nữa.
Bá ——
Một đạo lưu quang màu đỏ sậm nhanh chóng đánh tới Ám Lưu Tịch Diệt, Ám Lưu Tịch Diệt vội vàng trốn tránh, sau khi liên tục né bảy tám lần, hắn vẫn trở tay không kịp mà bị sừng của Cùng Kỳ đụng trúng.
Bị Cùng Kỳ đụng một cái, Ám Lưu Tịch Diệt giống như là thiên thạch từ trên bầu trời rơi vào trong một vùng phế tích, tạo thành một cái hố cực lớn trong phế tích, nhìn mà mà giật cả mình.
Đứng xa nhìn thấy cảnh này, Ôn Bình nhịn không được cảm thán một tiếng: “Suy cho cùng thì Cùng Kỳ đã tu luyện năm trăm chín mươi chín năm, trong nháy mắt thực lực đã tăng lên gấp bội. Đáng tiếc, ngươi còn đang bị suy yếu.”
Thừa dịp còn một chút thời gian, Ám Lưu Tịch Diệt hóa thành hắc ảnh, bay qua bay lại trên bầu trời, lại giơ Hắc Liêm lên, hoàn toàn không sợ công kích của Cùng Kỳ, nhìn dáng vẻ như muốn đồng quy vu tận!
Oanh!
Cả hai lại chạm vào nhau, Ám Lưu Tịch Diệt lại bị đụng bay, mà thân thể của Cùng Kỳ cũng bị Ám Lưu Tịch Diệt xé ra một cái lỗ hổng lớn nữa, trong nháy mắt, máu tươi màu đỏ sậm đã nhuộm đỏ hơn nửa người.
Sau khi bị thương một lần nữa, Cùng Kỳ càng tức giận hơn.
Không ngừng truy kích Ám Lưu Tịch Diệt, mà Ám Lưu Tịch Diệt cũng không ngừng liều mạng đánh với Cùng Kỳ dưới sự chỉ huy của Ôn Bình. Ôn Bình thì không ngừng tìm thời cơ đập BUFF suy yếu cho Cùng Kỳ.
Suy yếu năm thành phòng ngự cũng không phải là chuyện đùa.
Cứ như vậy, liên tục đánh ba ngày ba đêm.
Trăm dặm xung quanh đều bị phá hủy đến không còn hình dáng. Núi cao bị san thành bình địa, sông bị cắt dòng chảy, biến thành vô số dòng suối, bình nguyên thì bị đánh thành thung lũng, mỏm núi hai bên là đất bằng ngày xưa.
Ba ngày ba đêm, vết thương trên người Cùng Kỳ càng ngày càng nhiều, mấy trăm cái vết thương đang chảy máu, mỗi khi Cùng Kỳ phát động một lần tiến công thì sẽ có một đám mưa máu rơi xuống, nhuộm mặt đất thành màu đỏ sậm.
Mà máu của Cùng Kỳ giống như là chảy mãi không cạn vậy, liên tục chảy ba ngày ba đêm rồi mà vẫn còn chảy tiếp.
Nhưng mà Cùng Kỳ đã từ từ suy yếu, Ám Lưu Tịch Diệt vì có tử khí không ngừng khôi phục thân thể cho nên mặc dù vẫn luôn bị Cùng Kỳ công kích nhưng chỉ chết có hai lần thôi.
“Ta xem ngươi còn có thể chống được bao lâu?” Cùng Kỳ không chết thì chắc chắn Ôn Bình sẽ không rời khỏi đây.
Đúng vào lúc này, Cùng Kỳ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng kêu như tiếng rên rỉ.
Giống như là kêu rên trước khi chết.
Nhưng mà tiếng kêu của nó quá lớn, như Thiên Lôi cuồn cuộn, chuyện này khiến cho Ôn Bình cảm nhận được có chút không đúng.
Sau đó chỉ thấy Cùng Kỳ bỗng nhiên chuyển hướng, không liều mạng công kích Ám Lưu Tịch Diệt nữa mà chuyển hướng bay vào sâu trong cấm khu cuối cùng.
Ôn Bình lập tức nhận ra được: “Muốn chạy!”
Ôn Bình lập tức lệnh cho Ám Lưu Tịch Diệt truy kích nó, nhào tới giống như là một con sói đói, sau khi đuổi kịp thì cả hai lại triền đấu với nhau. Nhưng mà Cùng Kỳ vẫn không có ý dừng lại, vừa đánh với Ám Lưu Tịch Diệt vừa bay vào chỗ sâu trong cấm khu cuối cùng.
Ôn Bình âm thầm hô: “Mau giết nó đi, đừng để cho nó bay vào chỗ sâu trong cấm khu cuối cùng!”
Cấm khu cuối cùng có cái gì, Ôn Bình hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Lỡ như Cùng Kỳ còn có giúp đỡ trong đó thì biết phải làm như thế nào?
Ôn Bình không nói hai lời, ra thiết lệnh.
Ám Lưu Tịch Diệt cũng lập tức dùng kỹ năng Phân Liệt, hóa thành hắc ảnh dung nhập vào trong thân thể Cùng Kỳ. Từ xa nhìn lại thì Cùng Kỳ bị từng sợi khói đen cuốn theo, không ngừng chạy trốn, chỉ mấy hơi sau, một hình ám nguyệt cong bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, khi Cùng Kỳ lộ ra, Hắc Liêm cũng bắt đầu xỏ xuyên toàn thân nó, giống như là bổ toàn bộ thân thể Cùng Kỳ ra vậy.
Phốc ——
Khi ám nguyệt tròn đầy, Ám Lưu Tịch Diệt lao ra khỏi thân thể Cùng Kỳ, thân thể đang bỏ trốn của Cùng Kỳ cũng hơi ngừng. Sau đó nứt ra hai bên, kèm theo đó là máu tươi chảy xuống như thác nước.
Thời khắc này, tầm mắt của Ôn Bình đang tập trung vào viên yêu đan ánh vàng rực rỡ, vội dùng tinh thần lực bao lấy nó, kéo nó về tay. Yêu đan năm trăm chín mươi chín năm, khá là lớn, một tay cầm có chút không vừa. Yêu khí mà nó tản ra cũng không kém hơn yêu đan của Yêu Tiên bao nhiêu.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên ở trên bầu trời xa xa: “Là ai lớn mật như thế, dám truy sát yêu bộc của ta?”
Giọng nói đó giống như là từ trên cửu thiên truyền xuống, còn mang theo một luồng uy áp mãnh liệt.
Ôn Bình nghe nói như vậy thì sắc mặt hơi thay đổi: “Xem ra là cấp bậc Thiên Vô Cấm xuất hiện.”
Dứt lời, Ôn Bình vội vàng ngự không rời khỏi đây.
Đương nhiên, không thể nào có chuyện hắn rời khỏi cấm khu cuối cùng được.
Cùng lắm là chuyển qua một chỗ khác thôi.
Danh vọng kiếm được không dễ, không thể tiêu xài hoang phí!
Khi Ôn Bình rời khỏi chỗ Cùng Kỳ chết được nửa nén hương thì một con yêu thú to lớn, dài ngàn trượng, có thể quấy tung biển mây xuất hiện ở đó. Toàn thân nó xanh biếc, có bốn chân, bốn chân có ngũ trảo, khi chân đạp xuống đất thì ngũ trảo đâm sâu vào trong lòng đất —— đây là một con Thanh Long!
Thanh Long đứng ở trước thi thể của Cùng Kỳ đã chết, tức giận ngẩng đầu lên trời, phát ra từng đợt long ngâm, tiếng truyền ngàn dặm.
Cũng ngay một khắc này, không ít yêu thú nương thân ở trong núi sâu, điềm tĩnh nghỉ ngơi đột nhiên đứng dậy, sau đó bay lên trời, bắt đầu tìm tòi tung tích của kẻ ngoại lai trong lãnh địa của mình.
Mỗi một con trong số chúng nó đều có thực lực như Cùng Kỳ, nói cách khác, Thanh Long có thực lực vượt qua chúng nó.
Là tồn tại cấp Yêu Tổ!