Nhưng mà Ôn Bình lại hoàn toàn không biết mấy chuyện này, bởi vì sau khi hắn bay ra một hai trăm dặm thì tiếp tục vơ vét yêu đan.
Sau đó chợt nhìn thấy trên vách đá dựng đứng trên sườn đồi lại viết một bài thơ —— Đại Đạo Như Thanh Thiên, Ngã Độc Bất Đắc Xuất.
“Đây là lối viết thảo?”
“Hành thảo?”
Chữ thì Ôn Bình biết, kiểu chữ này Ôn Bình cũng đã gặp, câu thơ này hình như Ôn Bình cũng đã từng đọc được ở đâu đó rồi.
“Sao ở đây lại có người dùng lối viết hành thảo để viết thơ trên vách đá?” Trong lòng Ôn Bình tràn ngập tò mò.
Sau đó vội hỏi hệ thống: “Hệ thống, cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc này là do ngươi sáng tạo ra hay là?”
“Pháp Nguyên Sơn Cốc là một góc của một cái thế giới khác, thuộc về một thế giới hoàn toàn chân thật.”
“Cho nên có thể nói đây là một thế giới tu tiên chân chính?”
“Có thể nói là như vậy. Nhưng mà ở đây không có con người tồn tại, tất cả mọi người đã được na di ra khỏi đây trước khi Pháp Nguyên Sơn Cốc được xây dựng ra.”
“Vậy cái này là?”
Ôn Bình chỉ câu thơ trên vách đá.
Còn có hành thảo!
Hệ thống không có đáp lại.
Ôn Bình hiểu, hệ thống cũng không biết.
Lúc này, Ôn Bình bắt đầu quan sát bốn phía, sau đó ánh mắt rơi vào chữ Độc, bởi vì ở đó có một cái hang.
Khi Ôn Bình dùng tinh thần lực dò xét nó thì lại bất ngờ phát hiện tinh thần lực của mình lại bị bắn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bình gặp được loại tình huống này, lại có thứ có thể bắn ngược tinh thần lực của hắn.
“Ta phải đi xem một chút!”
Lúc này, Ôn Bình bay tới chỗ hang đá, đáp xuống cái hang đá cao cỡ một người đó. Vừa mới đi vào trong chưa được mấy bước thì đã thấy được vô số vò rượu, bầu rượu, chén rượu, có vỡ nát, có hoàn chỉnh trên đất.
Có thể thấy được chỗ này từng là nơi ở của một người thích rượu như mạng, không biết thơ trên vách đá có phải là do hắn để lại hay không.
Đang lúc Ôn Bình tiếp tục đi lên phía trước, đi chừng mười mấy mét trong động quật thì thấy được một tấm bảng gỗ của hệ thống —— nơi thí luyện Thanh Liên Kiếm.
“Hóa ra là ta tìm được một chỗ thí luyện.” Ôn Bình tiếp tục xem tấm bảng gỗ, trên đó cũng có giới thiệu chi tiết.
Nói một cách đơn giản thì Thanh Liên Kiếm là do một người tên là Tửu Kiếm Tiên sáng tạo. Tinh thần lực càng mạnh mẽ thì Thanh Liên Kiếm sẽ càng mạnh. So với Ngự Kiếm Thuật thì tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ khác ở chỗ nó mạnh mẽ hơn Ngự Kiếm Thuật thôi.
Bởi vì Ngự Kiếm Thuật nói nghè thì có vẻ cao quý nhưng thực chất thì Ngự Kiếm Thuật chỉ là kiếm pháp cơ sở của tu tiên giới thôi.
Kiếm pháp mạnh mẽ thật sự thì phải giống như là Thanh Liên Kiếm. Có kiếm chiêu, có thể sinh ra kiếm ý, thậm chí kiếm ý do kiếm chiêu sinh ra còn mạnh mẽ hơn kiếm chiêu nhiều, chuyện này cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Đáng nhắc tới chính là chỗ này lại là chỗ thí luyện mang tính duy nhất.
Nói cách khác, chỉ cần Ôn Bình lấy được ban thưởng thí luyện thì nơi thí luyện này coi như phế bỏ.
Hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở: “Kí chủ, không riêng gì nơi này, toàn bộ nơi thí luyện trong Pháp Nguyên Sơn Cốc đều là độc nhất vô nhị, người tới trước thì được trước.”
Ôn Bình giật mình.
Thì ra là thế!
“Hệ thống, Thanh Liên Kiếm này là cấp bậc gì?” Thấy trên tấm bảng gỗ không có nói rõ, Ôn Bình lên tiếng hỏi.
“Không có cấp bậc, giống như Ngự Kiếm Thuật. Tinh thần lực của kí chủ càng mạnh thì Thanh Liên Kiếm sẽ càng mạnh.”
“Lại không có cấp bậc.”
Ôn Bình vui vẻ.
Hắn chỉ thích như vậy.
Vậy thì bắt buộc phải làm.
Nhưng mà khi Ôn Bình vượt qua tấm bảng gỗ thì phát hiện chỉ có một tầng bình chướng thật mỏng cản trở. Tầng bình chướng này rất đặc biệt, do linh khí cấu thành, có thể bắn ngược tinh thần lực ra nhưng lại không ngăn được bước chân của Ôn Bình.
Ôn Bình cảm thấy cái này hoàn toàn không phải dùng để cản người mà là hi vọng những người khác nhanh chóng phát hiện chỗ này.
Cũng may còn có một cơ hội tử vong, Ôn Bình cũng không sợ, nhấc chân đi vào.
Khi hắn đi vào trong thì nhìn thấy càng nhiều vò rượu hơn, chồng chất thành núi, hơn nữa càng đi vào trong thì càng nhiều. Cho dù không biết đã qua bao nhiêu năm nhưng vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm trong hang.
Ôn Bình không thích rượu cho nên cũng không cảm thấy mùi rượu thơm, hắn chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc thì chủ nhân của hang động này là ai thôi.
Vừa nghĩ tới đó, Ôn Bình ngây ra một lúc.
Thanh Liên Kiếm?
Tửu Kiếm Tiên?
Đại đạo như thanh thiên, ngã độc bất đắc xuất?
Sao lại quen như vậy.
Ôn Bình dừng bước lại, lật xem trí nhớ đã phủ bụi từ lâu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói: “Hóa ra là ngươi, Thi Tiên Lý Bạch! Lý Bạch danh hiệu Thanh Liên Cư Sĩ, cho nên sáng tạo ra Thanh Liên Kiếm. Ta nói sao hai câu đại đạo như thanh thiên, ngã độc bất đắc xuất lại có chút quen thuộc, hóa ra là hai câu thơ trong ‘Hành Lộ Nan Kỳ II’. Không ngờ đúng là Lý Bạch tu tiên thật...”
Ôn Bình nhìn bốn phía, buồn cười.
Người làm thơ thích uống rượu khi làm thơ.
Người tu tiên, có vẻ như càng thích uống rượu hơn.
Ôn Bình tiếp tục đi vào trong, sau đó đi tới một động đá vôi tự nhiên, trong động đá vôi có vô số chữ viết, đều là dùng lối cuồng thảo viết, hẳn là Lý Bạch đã làm thơ ở đây.
Nhưng mà Ôn Bình không có nhìn kỹ, bởi vì còn có một người nằm trong động đá vôi. Một bộ áo trắng, trong động đá vôi không gió nhưng quần áo vẫn tung bay. Hắn nằm trên địa đàn trong động đá vôi, trong ngực ôm một vò rượu, trong miệng lẩm bẩm, đọc lại một vài câu thơ mang theo chút phiền muộn.
“Thanh Liên Cư Sĩ?”
Ôn Bình thử hô một câu.
Người trên địa đàn đột nhiên quay đầu, một tay chống đầu, một tay khác ôm vò rượu, quay qua nhìn Ôn Bình mỉm cười: “Thanh Liên Cư Sĩ, không... không... bây giờ lão phu hiệu là Tửu Kiếm Tiên.”
“Ngươi là người thật?” Ôn Bình không có dùng tinh thần lực dò xét, bởi vì làm như vậy có vẻ có chút lỗ mãng.