“A?”
Ôn Bình sửng sốt một chút.
Ôn Bình còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Bạch lại nói: “Tiểu hữu, ra khỏi động đi về phía trái, cách đây ba ngàn dặm có một Thanh Long Động. Trong động có một kiếm, tên là Thanh Liên Kiếm, đó là bội kiếm của lão phu, hôm nay tặng cho ngươi! Có Thanh Liên Kiếm thì kiếm pháp của ngươi dung hợp với Thanh Liên Kiếm Ý sẽ nâng cao một bước!”
Khi Lý Bạch nói xong thì cực kỳ kích động, giống như là mộng tưởng nhiều năm sắp thành hiện thực vậy.
Ánh mắt nhìn Ôn Bình cũng nóng rực và gấp gáp, giống như nếu không nhanh chóng nói hết thì không còn thời gian để nói nữa vậy.
Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị ngỏ ý cảm ơn một thoáng thì chân Lý Bạch bắt đầu hóa thành huỳnh quang, chậm rãi tán đi.
“Tiền bối?”
Ôn Bình kinh ngạc nói.
Lý Bạch cười nói: “Ta đã chờ được ngươi, Thanh Liên Kiếm cũng nghênh đón người mà nó đang đợi, tâm nguyện nhiều năm đã thực hiện được, cho nên nên tiêu tán.”
“Đa tạ đại ân của tiền bối.” Ôn Bình ôm quyền thăm hỏi, không có nói nhiều, cho đến khi thân ảnh Lý Bạch hoàn toàn tiêu tán thì mới đứng thẳng dậy.
Đưa mắt nhìn hang động trống rỗng, Ôn Bình nghênh ngang rời đi, sau đó phong bế cửa động.
Ít nhiều gì thì Lý Bạch cũng cho mình một đợt cơ duyên, sau này không thể để cho bất kỳ thứ gì quấy nhiễu nơi an nghỉ của hắn.
Sau khi rời khỏi vách đá, lúc này, Ôn Bình bay về phía bên trái, chuẩn bị đi Thanh Long Động xem thử tình huống.
Không cần nghĩ Ôn Bình cũng biết chuyến này chắc chắn dữ nhiều lành ít.
Đi tới ba ngàn dặm!
Ai mà biết sẽ gặp tình huống như thế nào.
Dù sao bây giờ hắn chỉ mới đi sâu vào cấm khi cuối cùng ba bốn trăm dặm mà thôi, chỉ nhiêu đây mà đã gặp Cùng Kỳ, tồn tại cùng cấp với Yêu Tổ.
“Mặc dù không biết Thanh Liên Kiếm là bảo bối cấp bậc như thế nào nhưng chắc chắn không có dễ lấy như vậy.”
Nhưng mà Ôn Bình cũng không sợ, túm lại hắn vẫn còn có một cái mạng.
...
Cấm khu cuối cùng.
Thương thế đã khôi phục thất thất bát bát, Vi Sinh Tinh Vũ đứng ở rìa cấm khu cuối cùng, nhìn vào trong cấm khu cuối cùng, nhưng không có vội vã bước vào, bởi vì trong đầu vang vọng lời Ôn Bình.
“Tông chủ từng nói, trong cấm khu cuối cùng có vô hạn khả năng nhưng cũng có vô tận nguy cơ.”
“Nếu báo thù cho nữ nhi thì nhất định phải xông vào trong này một lần, nếu không thì hi vọng báo thù xa vời.”
“Tông chủ, chắc chắn lão phu sẽ không để cho ngươi thất vọng!”
Khẽ cắn môi, lúc này Vi Sinh Tinh Vũ bước vào cấm khu cuối cùng, sau đó đi một cách vô định.
Hắn không biết cơ duyên mà Ôn Bình nói tới ở đâu.
Cũng không biết cấm khu cuối cùng có cái gì.
Chỉ biết là đi đường thì phải chú ý cẩn thận, chú ý đến bất kỳ gió thổi cỏ lay gì xung quanh, cho nên hắn hoàn toàn không dám bay.
“Ở ngoài cấm khu cuối cùng là một mảnh an lành, cũng tràn đầy sinh cơ. Nhưng trong cấm khu cuối cùng thì lại là một vùng đất chết.” Khi đi ngang qua một bộ hài cốt yêu thú trên đường đi, Vi Sinh Tinh Vũ nhịn không được cảm thán một tiếng.
Đi vòng qua hài cốt của yêu thú, Vi Sinh Tinh Vũ tiếp tục đi về phía trước mấy ngày, quá trình rất là buồn tẻ.
“Rốt cuộc thì cơ duyên mà tông chủ nói tới là cái gì đây?”
Đang buồn bực thì đột nhiên một tiếng thú rống kinh khủng từ trên bầu trời truyền đến, Vi Sinh Tinh Vũ nhanh chóng tránh đi.
Bởi vì tiếng thú rống này phát ra uy áp quá là khủng bố, chỉ mới nghe được thôi thì đã khiến cho sau lưng hắn lạnh lẽo.
Quả nhiên tông chủ không có nói đùa, cấm khu cuối cùng này rất nguy hiểm.
Bây giờ chỉ mới đi sâu vào một hai trăm dặm thôi mà đã gặp yêu thú sánh ngang nửa bước Thiên Vô Cấm rồi.
“Còn tránh!”
Đang lúc Vi Sinh Tinh Vũ cho là nó chỉ đi ngang qua thôi thì cự yêu trên bầu trời đột nhiên vọt tới chỗ hắn, hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội nào, muốn giết chết hắn ngay tại chỗ. Vi Sinh Tinh Vũ giật mình, vội vàng ngự không bay lên, nhanh chóng bỏ chạy, nhưng mà chênh lệch tốc độ giữa hai bên quá lớn.
Hết cách rồi, Vi Sinh Tinh Vũ chỉ có thể dùng độc.
Vãng Sinh Cực Nhạc Độc như là sương mù từ trên không rơi xuống, nhuộm bầu trời thành một màu mới.
Như vậy mới tranh thủ được cho Vi Sinh Tinh Vũ một cơ hội nhỏ nhoi.
Nhưng vừa bay về phía trước được một hồi thì lại có một tiếng thú rống kinh khủng từ bên khác vọng lại.
Lại một con yêu thú nửa bước Thiên Vô Cấm bay vọt về phía hắn, khí thế hùng hổ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm hắn.
“Tại sao lại xuất hiện một con nữa! Cấm khu cuối cùng này cũng quá nguy hiểm, có chút không giống như những gì mà tông chủ nói.” Vi Sinh Tinh Vũ tuyệt vọng nhìn hai cự yêu một trước một sau, sau đó chuyển hướng bay một hồi, kết quả là bị đập chết.
Khi phục sinh ở rìa cấm khu cuối cùng, Vi Sinh Tinh Vũ bối rối, do dự không biết có nên đi vào nữa không.
Thế nhưng vừa nghĩ tới hai con cự yêu đó thì Vi Sinh Tinh Vũ quyết định nên đi ra ngoài rồi đi vào lại.
Vì giữ mạng, chỉ có thể tiêu xài xa xỉ điểm nhiệm vụ tông môn.
...
Hồ Thiên Địa.
Minh Kính Hồ.
Bởi vì Bách Tông Liên Minh không có ba đại Kim cấp chủ sự cho nên nửa bước Thiên Vô Cấm Bùi Vu suất lĩnh người của Tán Nhân Dịch xây dựng Minh Kính Hồ thành chiến trường cuối cùng của Tán Nhân Dịch và Bách Tông Liên Minh, hai bên đã chém giết hơn mấy tháng.
Người chết đã nhiều đến hơn ngàn vạn, nhưng mà trận chiến tranh này vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Bởi vì Yêu tộc và Già Thiên Lâu cũng không ngừng ma sát.
Lại thêm Vi Sinh Tinh Vũ đại chiến một trận với cường giả của Già Thiên Lâu, một lần nữa đẩy chiến trường về hướng không rõ.
Nhưng mà Tán Nhân Dịch đã hoàn toàn chiếm được thượng phong ở một nơi khác, đồng thời bắt đầu toàn tuyến tiến lên, thế lực tứ tinh lần lượt mở ra mấy chục cái chiến trường ở Hồ Thiên Địa, phe Bách Tông Liên Minh quân lính tan rã.