Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1117 - 【Vip】 Lạc Hậu Tới Còn Đột Xuất Hơn Cả Diệt Vong

【VIP】 Lạc hậu tới còn đột xuất hơn cả diệt vong 【VIP】 Lạc hậu tới còn đột xuất hơn cả diệt vong

Khi Thiên Hành bị Ám Lưu Tịch Diệt một liêm đâm xuyên lồng ngực thì tất cả mọi người cũng biết, chiến tranh tạm thời ngừng lại.

Một trận, Bất Hủ Tông đại hoạch toàn thắng!

Già Thiên Lâu tổn thất nhiều tên cường giả Địa Vô Cấm, còn có một cường giả đỉnh cao nửa bước Thiên Vô Cấm.

Sau khi chiến tranh kết thúc, mấy người Hoài Không bắt đầu chữa trị không gian bích chướng của Hồ Thiên Địa.

Hà Niên cũng tìm được Bùi Vu đang ở trong lều vải chữa thương.

Thấy Hà Niên đi vào trong doanh trướng, Bùi Vu vội vàng đứng lên, muốn hành lễ nhưng lại bị một câu nói của Hà Niên chặn lại.

“Bùi Vu, tông chủ có lệnh.”

Bùi Vu ngơ ngẩn, sau đó vùng vẫy thoát khỏi tay nữ hầu bên cạnh, quỳ xuống đất.

Trong doanh trướng, các tầng lớp cấp cao của Tán Nhân Dịch cũng đều quỳ xuống.

Mệnh lệnh đến từ tông chủ Bất Hủ Tông, đương nhiên bọn họ sẽ xem như thần chỉ!

Hà Niên nói tiếp: “Tông chủ lệnh cho các ngươi lui về.”

Dứt lời, mấy người Bùi Vu nhất thời sửng sốt.

Nhưng cũng không dám không nghe theo, chỉ có thể dập đầu đồng ý.

Hà Niên nhìn Bùi Vu có chút thất lạc, thở dài, giải thích: “Bùi Vu minh chủ, ngươi có biết tiếp theo Hồ Thiên Địa sẽ xảy ra chiến tranh như thế nào không?”

Bùi Vu không hiểu: “Mời Hà trưởng lão giải thích.”

Hà Niên nhìn tất cả mọi người một lượt, sau đó nói: “Tiếp theo chiến tranh xảy ra ở Hồ Thiên Địa, Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, nửa bước Thiên Vô Cấm đều sẽ không còn là lực lượng đỉnh tiêm nữa. Các ngươi đối mặt với Địa Vô Cấm Trung Cảnh thôi mà còn thấy bất lực, các ngươi cảm thấy mình có thể làm gì được trong trận chiến tranh như thế này? Làm sao để giữ an toàn cho mình? Tông chủ nhân từ, không muốn thấy các ngươi đều chết trong tay Già Thiên Lâu, cho nên ra lệnh cho các ngươi lui về địa bàn của mình. Đợi sau khi trận chiến tranh này kết thúc, không có Bách Tông Liên Minh, cũng không có Già Thiên Lâu, lúc đó sẽ cho các ngươi một con đường mới!”

Khi Hà Niên nói xong.

Bùi Vu trầm mặc.

Thật ra thì mặc dù Hà Niên không nói như vậy thì hắn cũng cảm thấy vô lực.

Cảm giác vô lực với hiện thực như thế này.

Nhưng mà hắn vẫn ôm một hi vọng, một hi vọng Bất Hủ Tông chịu trợ giúp bọn họ, hoặc là thu bọn họ làm phụ thuộc.

Bây giờ hắn biết.

Thái độ của Bất Hủ Tông rất rõ ràng, không trợ giúp bọn họ nữa, cũng không thu bọn họ làm phụ thuộc.

Còn tương lai nếu như Bất Hủ Tông thắng trận chiến tranh này thì có thể cho Tán Nhân Dịch đường ra, thậm chí nói là đường sống hay không.

Chuyện này hắn không nói trước được.

Chuyện phải làm trước mắt là đi.

Tán Nhân Dịch hoàn toàn rút lui ra khỏi sân khấu Hồ Thiên Địa, tương lai Tán Nhân Dịch sẽ như thế nào, ai cũng không nói chắc được.

Hắn hoàn toàn không ngờ được, tương lai sẽ có một ngày Tán Nhân Dịch không rớt đài không phải là vì Bách Tông Liên Minh nhằm vào, xa lánh, mà là vì đột nhiên lạc hậu.

Hơn nửa năm trước, hắn vẫn đứng trên đỉnh Hồ Thiên Địa.

Nhưng mà bây giờ, chỉ qua hơn phân nữa năm mà hắn đã tuột xuống dưới chân Hồ Thiên Địa.

Nửa bước Địa Vô Cấm, đã thành pháo hôi!

“Hà trưởng lão, Bùi Vu đã rõ.” Bùi Vu sắc mặt ảm đạm, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Những tầng lớp cấp cao những Tán Nhân Dịch sau lưng hắn cũng trưng ra vẻ mặt sa sút.

Bọn họ cũng biết, sân khấu Hồ Thiên Địa không còn là của Tán Nhân Dịch nữa.

Không có bị Bách Tông Liên Minh tiêu diệt.

Nhưng còn thảm hơn là bị Bách Tông Liên Minh tiêu diệt.

Hà Niên đưa mắt nhìn mọi người một lượt, không có tiếp tục an ủi bọn họ, bởi vì hắn thấy đây đã là kết cục tốt nhất cho Tán Nhân Dịch.

Nếu ở Triều Thiên Hạp, lạc hậu thì sẽ diệt vong.

“Bùi minh chủ, sau khi trở về thì dưỡng thương cho tốt, sau này gặp lại, ta mời ngươi uống rượu của Bất Hủ Tông ta.”

Hà Niên dứt lời, vỗ vỗ bả vai Bùi Vu, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Câu nói này hắn thật lòng!

Bùi Vu cũng cố nở một nụ cười, hé miệng gật gật đầu, sau đó nói: “Hà trưởng lão, Bùi mỗ nhớ kỹ, sẽ đợi tiệc rượu của ngài!”

“Cáo từ!”

“Ngày sau gặp lại!”

Dưới nhưng mà Bùi Vu, Hà Niên cưỡi Đại Yêu Dực tộc rời khỏi doanh địa của Tán Nhân Dịch.

Bùi Vu chăm chú nhìn hướng Hà Niên tan biến vài lần, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài lều, nhìn xung quanh một chút.

Nhìn những thương binh đang kêu rên.

Nhìn đất đai Minh Kính Hồ.

Lại nhìn hướng Bất Hủ Tông một chút.

“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người lui về.”

Khi nói lời này, dưới ánh tà dương, bóng Bùi Vu chậm rãi bị kéo dài, cho đến khi biến thành một dường dài.

...

“Tông chủ, lời ngài muốn nói với Bùi Vu, thuộc hạ đã nói lại cho hắn.” Hà Niên vừa bay tới căn cứ của Yêu tộc, vừa nói chuyện với Ôn Bình.

Bên kia Truyền Âm Thạch, Ôn Bình không tiếp tục nói chủ đề Bùi Vu và Tán Nhân Dịch nữa mà chuyển qua chuyện khác: “Trận chiến tiếp theo ngươi không cần tham gia, bây giờ trở về Bất Hủ Tông.”

“Vâng.”

Hà Niên cũng không có hỏi.

Nhưng mà không hỏi cũng biết.

Hạn mức cao nhất của chiến tranh càng ngày càng cao, những việc cần hắn cũng càng ngày càng ít.

Tương lai đại chiến nhất định là sân khấu cho mấy người Đao Ma, Hoài Không phát huy, mà mình thì chỉ có thể chỉ huy đại quân Yêu tộc.

Nhưng mà Yêu tộc cũng không phải là không có chỉ huy.

Thời Phong có thể chỉ huy Yêu tộc.

Thái Sơn cũng có thể chỉ huy Yêu tộc.

Cùng lúc đó, khi Hà Niên về tới Bất Hủ Tông, Ôn Bình lại nhận được tin tức của Trần Hiết truyền lại.

Bên phía Vân Liêu có chút tình huống.

“Tông chủ, Cực Thiên Phong Tâm sinh lòng muốn giết chết Vân Liêu trưởng lão. Hắc Ảnh báo lại, Cực Thiên Phong Tâm mời cả ba vị sư huynh của hắn, bao gồm Duy Ngã, Độc Tôn và Nộ Hoàn Phong. Bốn người đồng thời khiêu chiến Vân Liêu trưởng lão.”

Giờ phút này, sắc mặt Trần Hiết nghiêm trọng.

Bởi vì tình báo mà hắn đạt được nói cho dù là Duy Ngã hay là Độc Tôn và Nộ Hoàn Phong.

Bọn họ đều mạnh mẽ hơn Vô Nhãn.

Vân Liêu trưởng lão chỉ có một mình, có thể thắng Vô Nhãn thì đã không dễ.

Bốn đệ tử của Vực Chủ này, làm sao làm?

Đánh như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment