Nhưng mà chỉ nghe Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu: “Trần trưởng lão, ngươi không chỉ xem thường Vân trưởng lão mà còn xem thường ma pháp sư năm hệ.”
“Tông chủ, ngài không lo lắng sao?”
Trần Hiết hỏi lại.
Đa phần là tò mò.
Chẳng lẽ khi Vân trưởng lão đánh với Vô Nhãn thì hoàn toàn không có vận dụng thực lực chân chính?
Vừa nghĩ tới đó, vẻ nghiêm trọng trên mặt Trần Hiết biến mất.
Thay vào đó là kinh hỉ.
Ôn Bình nói: “Không cần phải lo lắng, thực lực của Vân trưởng lão không đến mức ngã xuống ở Hồng Vực.”
Ôn Bình cũng không có xem thường bất kỳ ai.
Nhưng hắn cũng không xem trọng người nào.
Hồng Vực vẫn hơi nhỏ một chút.
Bốn đánh một thì đã sao?
Vân Liêu tu luyện ma pháp cũng không phải chỉ là kỹ năng tổn thương đơn thể.
Nghe tông chủ của mình tự tin như thế, Trần Hiết cười nói: “Cũng là do ta quá lo lắng, ta biết ngay Vân trưởng lão tuyệt đối không chỉ như thế.”
Ôn Bình lại nói: “Khi khiêu chiến bắt đầu thì thông báo cho ta.”
“Tông chủ, ngài muốn tới?”
“Xem náo nhiệt một chút.”
Ôn Bình lạnh nhạt đáp.
Giọng điệu quần chúng ăn dưa.
Nhưng mà thứ mà Ôn Bình muốn nhìn cũng không phải là chuyện Vân Liêu mà là chuyện của người khác.
Nếu như mấy người Cực Thiên Phong Tâm chết rồi.
Vực Chủ có nổi điên lên không?
Hay hắn sẽ chọn nhịn như Địch Trần?
...
Trụ sở mới của Cực Sinh Điện.
Sau khi xem tranh tài một hồi, Địch Trần và Kim Bất Tam vội vàng chế tạo trụ sở mới của Cực Sinh Điện.
Bởi vì Vực Chủ đưa tin đến.
Kim Bất Tam nhìn Địch Trần cầm thư, vội hỏi: “Vực Chủ nói thế nào?”
Hành động của Bất Hủ Tông mấy ngày nay, bọn họ cũng đã báo lên.
Vực Chủ sẽ có thái độ như thế nào?
Đây là chuyện mà hắn quan tâm nhất.
“Giống như ngươi nghĩ, Vực Chủ chọn dung túng cho Bất Hủ Tông. Dù sao Bất Hủ Tông rất quan trọng với Vực Chủ.” Đối với kết quả này, Địch Trần cũng không có thấy kinh ngạc.
Bởi vì đây là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhưng mà nhìn xuống chút nữa, trên mặt Địch Trần có thêm chút cảm xúc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Kim Bất Tam, nói: “Nhưng mà thái độ của Vực Chủ với chuyện của Cực Thiên Phong Tâm thì không giống. Hắn kêu chúng ta truyền lời cho Cực Thiên Phong Tâm, nhất định phải lấy được đệ nhất Hồng Vực, đây là khảo nghiệm cho hắn.”
“Này không phải là khảo nghiệm gì cho Cực Thiên Phong Tâm, mà là Vực Chủ muốn cho Bất Hủ Tông một bài học.” Kim Bất Tam trầm tư nói.
Địch Trần gật gật đầu, đồng ý với ý nghĩ của Kim Bất Tam.
“Chẳng lẽ Vực Chủ làm như vậy thật? Nếu mấy người Cực Thiên Phong Tâm giết Vân Liêu thật, chỉ sợ sẽ làm cho Bất Hủ Tông có...” Địch Trần cũng không nói rõ được Bất Hủ Tông sẽ như thế nào, nhưng mà chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn với Vực Chủ Phủ, bất lợi cho chuyện hợp tác tiếp theo.
Tại sao cách cục của Vực Chủ đột nhiên nhỏ lại?
Nếu đã chọn dung túng cho Bất Hủ Tông!
Tại sao đột nhiên lại muốn cho Bất Hủ Tông một hạ mã uy, khiến cho Bất Hủ Tông mâu thuẫn với Vực Chủ Phủ?
Lúc này, Kim Bất Tam liếc Địch Trần một cái, sau đó nói: “Nếu không thì sao nhất định phải ngươi ở ngoài sáng mà ta phải ở trong tối? Đầu óc của ngươi vẫn quá ngu ngốc. Vực Chủ không nói thì ngươi cũng không tự suy nghĩ sao. Tóm lại, nếu như Vân Liêu có nguy hiểm tới tính mạng, ngươi ra tay giúp một chút là được rồi.”
“Như vậy là sao?”
“Ngươi nghĩ lại coi, bình thường Vực Chủ đạp ngươi một cước thì chỉ là đạp ngươi một cước thôi sao? Không có thưởng cho ngươi cái gì khác?”
Kim Bất Tam bất đắc dĩ lắc đầu, cười một tiếng.
Mặc dù Địch Trần không có suy nghĩ tới chuyện này nhưng cũng không phải hạng người ngu dốt, bị Kim Bất Tam nhắc nhở như vậy, hắn giật mình.
Đây là đạo dùng người của Vực Chủ.
Cũng chỉ có Kim Bất Tam có thể hiểu rõ Vực Chủ như thế, cho dù Vực Chủ không nói gì thêm thì cũng có thể đoán được.
Liên tưởng đến bình thường Vực Chủ tán thưởng Kim Bất Tam, Vực Chủ còn giao đa số chuyện quan trọng cho Kim Bất Tam làm, Địch Trần cảm thấy phỏng đoán của Kim Bất Tam hôm nay hẳn cũng không sai.
“Đã hiểu.”
Địch Trần gật đầu, tỏ thái độ chuyện tiếp theo hãy giao cho ta.
Kim Bất Tam thấy Địch Trần vất vả lắm mới khai khiếu một lần, nhịn không được vừa cười vừa nói: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết tại sao Vực Chủ lại làm như vậy? Nếu như ngươi có thể hiểu chuyện này thì sau này ngươi có thể được Vực Chủ yêu thích.”
Địch Trần trầm tư cả buổi, cẩn thận nhìn thư của Vực Chủ, sau đó nói: “Đánh một gậy, sau đó cho một trái táo?”
Bình thường Vực Chủ làm như vậy với hắn.
Bây giờ nhớ lại, chuyện bình thường Vực Chủ hat làm cũng không khác gì đang làm với Bất Hủ Tông.
Nhưng mà, Kim Bất Tam lại lắc đầu: “Vực Chủ muốn bức tông chủ Bất Hủ Tông đồng ý hợp tác với Vực Chủ Phủ! Ngươi cũng xem Bất Hủ Nhật báo rồi chứ? Tông chủ Bất Hủ Tông từng nói, sau này sẽ không còn xuất hiện buổi đấu giá như ở Tiễn Thủy Thành nữa. Mặc dù không biết câu nói này thực hư như thế nào nhưng cuối cùng Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù đã thành chí bảo trong mắt của mọi người. Cho nên Vực Chủ tình thế bắt buộc, không muốn cho tông chủ Bất Hủ Tông có cơ hội lưỡng lự nữa!”
“Lão Kim, ta nên làm như thế nào?” Địch Trần nhìn Kim Bất Tam, trong mắt có chút sùng bái.
Khó trách.
Khó trách Kim Bất Tam xưa nay lại được Vực Chủ sủng ái như thế.
Cái đùi này, nhất định phải ôm lấy.
Kim Bất Tam tiếp tục nói: “Tóm lại, xung đột giữa Cực Thiên Phong Tâm và Vân Liêu là một cơ hội. Chúng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này làm cho tốt chuyện mà Vực Chủ muốn chúng ta làm. Muốn cho Bất Hủ Tông biết được phải kính sợ, cũng phải để cho Bất Hủ Tông cam tâm tình nguyện hợp tác với Vực Chủ Phủ chúng ta. Bây giờ ngươi chỉ cần chờ đợi, chờ Vân Liêu có nguy hiểm đến tính mạng lúc thì dừng trận tranh tài lại là được. Chuyện kế tiếp giao cho ta.”