Trong lúc Kim Bất Tam nói chuyện, hắn đã dựng lên kế hoạch sơ bộ.
Một kế hoạch khiến cho Bất Hủ Tông chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Địch Trần, để hắn đóng vai chính diện đi.
Tiếp theo hắn nhất định phải đóng vai phản diện.
Tóm lại, cần có một người đóng vai ác.
Chỉ cần có thể làm ổn chuyện này thì cho dù hắn làm người ác thì đã sao?
Bây giờ, có một sự kiện cần phải xác định là tông chủ Bất Hủ Tông sẽ xuất hiện nữa không.
Nếu như tông chủ Bất Hủ Tông lại xuất hiện, chứng tỏ Vân Liêu có một chút địa vị trong lòng hắn.
Chỉ cần chứng minh Vân Liêu rất quan trọng với tông chủ Bất Hủ Tông, như vậy kế hoạch tiếp theo sẽ có thể dễ áp dụng.
Không có trò chuyện với Địch Trần nữa, Kim Bất Tam vội vàng sai người đưa thư cho Cực Thiên Phong Tâm.
Khi Cực Thiên Phong Tâm đọc được phong thư này, đưa mắt nhìn ba người Nộ Hoàn Phong bên cạnh, nói: “Ba vị sư huynh, các ngươi cũng nhìn thấy. Sư tôn cũng không phản đối chúng ta giết sạch Bất Hủ Tông. Các ngươi có thể không cần lo lắng nữa, chúng ta chỉ cần tiếp tục tranh tài là được.”
Ba người Nộ Hoàn Phong lần lượt gật đầu.
Đối với ba người thì giết Vân Liêu, bọn họ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Bất Hủ Tông với Vực Chủ Phủ.
Nhưng nếu sư tôn không phản đối bọn họ làm như thế, vậy thì bọn họ không còn gì phải lo lắng nữa.
“Sư đệ, chúng ta cược một lần?”
“Cược Vân Liêu đó sẽ chết dưới mạch thuật nào của chúng ta!”
“Không thể cược mình!”
Trên mặt ba người lộ vẻ vẻ chờ mong, sau đó móc bạch tinh và thiên tài địa bảo ra, chuẩn bị đặt cược!
Cực Thiên Phong Tâm không muốn đặt cược, nhưng chiều ý đồng đội nên cũng lấy một chút bạch tinh ra cược Nộ Hoàn Phong sư huynh.
Thắng thua không quan trọng với hắn.
Quan trọng là giết người của Bất Hủ Tông.
Tuy rằng tính toán trước mắt có chút ngoài ý muốn, tám mươi tên đệ tử của Bất Hủ Tông đó mạnh mẽ hơn dự tính.
Thế nhưng không quan trọng.
Vân Liêu chết trước hay bọn họ chết trước đều là một kết quả như nhau.
Chỉ là, sao cho tới bây giờ mà vẫn chưa có tin tức của Diệp Vu Bình?
Rốt cuộc nàng đã làm sao vậy?
Sau khi bị Đao Ma đánh trọng thương, nàng núp ở chỗ nào chữa thương?
Bây giờ thương thế của nàng khôi phục như thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cực Thiên Phong Tâm nhìn về phía nơi xa, trong ánh mắt xuất hiện một tia phiền muộn.
Đúng lúc này, đột nhiên người của Hồng Diệp Môn nói nhỏ bên tai hắn một tiếng.
“Cực Thiên sư huynh, Vân Liêu đến rồi!”
Lúc này, Cực Thiên Phong Tâm quay người lại, sau đó theo đệ tử Hồng Diệp Môn nhìn lên trên bầu trời.
Vân Liêu ngự kiếm tới.
Lại xuất hiện ở khu vực chiến đấu nữa.
Khi Cực Thiên Phong Tâm chăm chú nhìn qua, càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía Vân Liêu.
Giờ phút này, mọi người hoàn toàn không để ý đến chiến đấu trong khu vực chiến đấu mà chỉ nhìn chằm chằm Vân Liêu.
Đến rồi!
Hắn đến rồi!
Hắn đến, một trận đại chiến như thế nào sắp xảy ra, mọi người đều biết.
Theo Vân Liêu đến, người của Hiên Đình Các, Âm Dương gia và Cực Sinh Điện đều dồn dập đi tới hướng này.
Sau khi Địch Trần và Kim Bất Tam nhận được tin tức thì cũng nhanh chóng chạy tới khu vực chiến đấu.
Khi Vân Liêu đáp xuống đất, chúng đệ tử Bất Hủ Tông dồn dập vây lại.
“Vân trưởng lão, ngài không sao chứ?”
“Vân trưởng lão, ngài cẩn thận, Cực Thiên Phong Tâm đó muốn gây bất lợi cho ngài.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, cho đến khi Vân Liêu giơ tay lên một cái, lúc này mọi người mới dừng lại.
“Sao các ngươi còn rảnh rỗi quan tâm những chuyện này, đấu bán kết kết thúc thì nghĩ mình có thể lười biếng rồi đúng không? Các ngươi phải xông vào top một trăm Hồng Vực, không đi nghiên cứu những yêu nghiệt và thiên kiêu đỉnh tiêm đó, thủ ở đây xem náo nhiệt cái gì?” Vân Liêu dùng giọng điệu trưởng lão khiển trách mọi người một chầu.
Theo Vân Liêu, bất kể là ai tới xem náo nhiệt đều được.
Nhưng đệ tử Bất Hủ Tông không thể tới đây xem náo nhiệt.
Bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Thật sự cho rằng cảnh giới mạch thuật tăng lên là vô địch rồi?
Ngươi hoàn toàn không biết gì về kẻ địch của ngươi cả, như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mọi người bị Vân Liêu răn dạy như thế, không khỏi đều vùi đầu xuống dưới, sau đó bị Vân Liêu răn dạy thêm một chập nữa, đều tản ra hết.
Nhưng mà khi đệ tử Bất Hủ Tông tản đi, người Hồng Diệp Môn lại xông tới, mở ra một con đường nối thẳng đến trước mặt Cực Thiên Phong Tâm.
Ý đồ rất rõ ràng, chính là không cho Vân Liêu có bất kỳ đường lui nào.
Giọng Cực Thiên Phong Tâm cũng vọng tới.
“Vân Liêu, chờ ngươi rất lâu rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi sợ hãi cho nên không dám tới.”
Cực Thiên Phong Tâm ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Liêu, sát ý bắn ra khiến cho người ta không rét mà run.
Tựa như một giây sau, Cực Thiên Phong Tâm sẽ rút đao vọt thẳng tới chỗ Vân Liêu vậy.
Vân Liêu cũng trầm mặt, lạnh lùng trả lời một câu: “Không cần biết ngươi là ai, nếu ngươi muốn giết sạch đệ tử Bất Hủ Tông, còn muốn giết ta. Vậy thì để ta tới kết liễu ngươi!”
Nói xong, ba người Nộ Hoàn Phong nhảy ra nói tiếp.
“Chỉ chờ một câu nói này của ngươi!”
“Lằng nhà lằng nhằng cả buổi, ta còn nghĩ là ngươi sẽ trốn?”
“Nếu muốn giải quyết thì vào chiến trường đi!”