Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1120 - 【Vip】 Lại Đến Hồng Vực

【VIP】 Lại đến Hồng Vực 【VIP】 Lại đến Hồng Vực

Chương 1120: Lại đến Hồng Vực

Trong lúc ba người Nộ Hoàn Phong nói chuyện, tầm mắt của mọi người cũng dời qua ba người bọn họ.

Cực Thiên Phong Tâm cũng không cần nói.

Mọi người đều biết, đây là một tồn tại cực kỳ yêu nghiệt ở Hồng Vực.

Hơn nữa còn là một nhân vật đặc biệt khiến cho Vực Chủ ra tay cướp người.

Bởi vì trước kia Cực Thiên Phong Tâm là người của Hồng Diệp Môn.

Chỉ với thiên phú này, lại thêm mấy năm nay tu hành ở Vực Chủ Phủ, được Vực Chủ tự mình chỉ bảo, thực lực của hắn tuyệt đối cao hơn Vô Nhãn.

Mặc dù không thể xem như là mạnh nhất Hồng Vực nhưng tuyệt đối có thể xếp top mười.

Nhưng mà Cực Thiên Phong Tâm vẫn phải gọi ba người Nộ Hoàn Phong này một tiếng sư huynh.

Cho dù là Duy Ngã hay là Độc Tôn, hoặc là Nộ Hoàn Phong, mặc dù mọi người không biết nhiều về ba người bọn họ nhưng bọn họ biết hai chữ sư huynh này nặng cỡ nào.

Cho dù không có mạnh mẽ như Cực Thiên Phong Tâm thì chắc chắn cũng cũng cùng cấp với Vô Nhãn.

Đương nhiên.

Khả năng kớn nhất chính là ba người Nộ Hoàn Phong mạnh hơn cả Cực Thiên Phong Tâm.

Dù sao ba người đều theo Vực Chủ tu luyện từ nhỏ, thời gian ở bên Vực Chủ dài hơn Cực Thiên Phong Tâm nhiều.

Khi mọi người nhìn thấy ba người Nộ Hoàn Phong, Vân Liêu cũng thuận thế nhìn về phía ba người bọn họ, bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới.

Hắn không phải là một người khinh địch.

Phỏng đoán cẩn thận, ba người này còn mạnh hơn Vô Nhãn.

Quan sát ba người, đồng thời thư khiêu chiến được Vân Liêu kẹp trong đầu ngón tay, nhẹ nhàng hất lên, thư khiêu chiến bay về phía Cực Thiên Phong Tâm.

Cực Thiên Phong Tâm đưa một tay chụp lấy, sau đó quay người đi vào khu vực chiến đấu, không tiếp tục nói nhảm nữa.

Cùng lúc đó, hai người Địch Trần ở trên bầu trời quan sát vẫn luôn nhìn đông nhìn tây.

Bởi vì đến bây giờ mà tông chủ Bất Hủ Tông còn chưa có xuất hiện.

Chẳng lẽ tông chủ Bất Hủ Tông không tới?

Nếu như hắn không đến thì kế hoạch của bọn họ hoàn toàn không có cơ hội áp dụng.

Đang nghĩ ngợi thì chợt thấy một đạo kinh hồng vạch phá bầu trời nơi xa, nhanh chóng bay tới đây.

Hai người híp mắt nhìn chăm chú, sau đó phát hiện.

Tông chủ Bất Hủ Tông đến rồi!

Hắn không có vắng mặt.

Xem ra Vân Liêu cũng có chút địa vị trong lòng tông chủ Bất Hủ Tông.

Xa xa, Địch Trần lên tiếng chào Ôn Bình: “Ôn tông chủ, ngươi tới đúng lúc lắm.”

Kim Bất Tam đứng ở bên cạnh, không nói gì.

Sau đó chỉ thấy Hiên Đình Các, Vân Thủy Tại Thiên, hai người Nãi Khánh và Nãi Hôn của Âm Dương gia đều ngự không bay lên.

Người đứng trên đỉnh Hồng Vực khẽ động, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

Tuy Thất Vực Đăng Thiên Bảng hấp dẫn mọi người, nhưng mà bốn người này lại đại biểu cho toàn bộ Hồng Vực.

Chỉ cần bất cứ người nào trong số bốn người lên tiếng thì đều có thể khiến cho Hồng Vực chấn động như dời sông lấp biển.

Bây giờ bốn người này cùng nghênh đón một người.

Mà lúc này, mọi người cũng biết người đó là ai.

Tông chủ Bất Hủ Tông!

Thế lực bá chủ mới của Hồng Vực.

Hơn nữa còn là một môn hai thượng cảnh.

Mạnh nhất Hồng Vực, không có cái thứ hai!

Quan trọng nhất chính là ngay cả người của Vực Chủ Phủ mà hắn cũng dám giết.

Sau khi giết, người của Vực Chủ Phủ còn không truy cứu.

“Ôn tông chủ.”

“Ôn tông chủ.”

“Ôn tông chủ.”

Ba người Vân Thủy Tại Thiên lần lượt lên tiếng, chờ Ôn Bình đến.

Xa xa, Ôn Bình nghe mấy người họ đang chào hắn, cũng không có ngạo mạn, khi tới gần, dừng lại, cười đáp lại hai câu.

“Địch điện chủ, Kim điện chủ, từ khi chia tay đến giờ, hai vị vẫn khỏe chứ.”

“Vị này chắc là các chủ Hiên Đình Các, Vân Thủy Tại Thiên chứ? Quả là khí độ bất phàm.”

“Âm Dương Nhị Lão? Kính đã lâu, kính đã lâu.”

Khách sáo hai câu, Ôn Bình cũng không nói thêm gì nữa mà đưa mắt nhìn Vân Liêu ở bên dưới.

Vân Liêu thấy tông chủ nhìn mình thì hơi khom mình hành lễ, sau đó hỏi: “Tông chủ, sao ngài lại tới đây?”

Vân Liêu vốn cho rằng Ôn Bình sẽ không tới.

Dù sao tông chủ hẳn là không hứng thú gì với mấy loại tiểu đả tiểu nháo như bọn họ.

Hơn nữa, Hồ Thiên Địa có Già Thiên Lâu nhìn chằm chằm, lúc này tông chủ còn tới xem hắn tranh tài...

Nghĩ đến đây, Vân Liêu có chút cảm động.

Ôn Bình nói tiếp: “Vừa khéo rảnh rỗi nên đến xem. Nghe nói người Hồng Diệp Môn đã chết không ít?”

Ôn Bình vừa dứt lời, mọi người xôn xao.

Không ai ngờ được Ôn Bình đột nhiên lại nói như vậy.

Người phe Hồng Diệp Môn nghe nói như vậy thì lập tức tức không nói nên lời.

Phe Hiên Đình Các và Âm Dương gia thì nhìn người Hồng Diệp Môn bật cười, khiến cho người của Hồng Diệp Môn càng khó chịu hơn.

Nhưng mà bọn họ cũng không dám đáp lại câu nói này.

Tông chủ Bất Hủ Tông cũng dám giết người trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, bọn họ cũng không muốn dùng tính mạng của mình để kiểm tra xem Ôn Bình có dám ra tay lần nữa không.

Cược sai thì mất mạng.

Lúc này, Địch Trần đi tới, vẻ mặt vui vẻ nói: “Ôn tông chủ, đúng là giết người tru tâm.”

Nhìn ý cười trên mặt Địch Trần, trong lòng Ôn Bình không khỏi tán thưởng hắn một câu.

Suy cho cùng thì vẫn là do sống quá lâu.

Giết vài người của Cực Sinh Điện hắn mà hắn vẫn còn cười được.

Năng lực khống chế cảm xúc rất mạnh mẽ!

“Ăn ngay nói thật thôi. Chỉ cần bọn họ đừng có ý đồ xấu gì ngoài tranh tài, trong chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng, bọn họ muốn làm gì cũng được. Cho dù là bốn đánh một cũng không sao.”

Ôn Bình đưa mắt nhìn cái cây sau lưng bốn người Cực Thiên Phong Tâm.

Địch Trần nhìn theo tầm mắt Ôn Bình, lập tức hiểu được câu nói đó của Ôn Bình là có ý gì.

“Tiểu tử này bị Vực Chủ dạy hư. Nhưng mà cũng giống như Ôn tông chủ nói, trong chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không thể can thiệp. Nhưng mà tiểu tử này làm việc lỗ mãng như vậy, đợi Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc thì chắc chắn không thể thiếu một chầu trách phạt.” Địch Trần thuận miệng đối phó một câu, đầu tiên là quy chuyện này thành hành vi cá nhân của Cực Thiên Phong Tâm trước.

Bình Luận (0)
Comment