Chương 1121: Hiên Đình Các và Âm Dương gia lấy lòng
Sau đó, tất cả những chuyện xảy ra đều không có liên quan gì tới Vực Chủ Phủ.
Nếu như phải nói là có liên quan thì là có liên quan đến Hồng Diệp Môn.
Có khó chịu gì thì trút lên Hồng Diệp Môn là được rồi.
“Không sao.” Ôn Bình cười đáp một câu.
Sau khi Ôn Bình nói xong, bên cạnh, Kim Bất Tam vốn đứng im không nói một lời bỗng nhiên nói.
“Ôn tông chủ, bản thân ta thích nói thẳng. Hôm nay bổn điện chủ cũng không muốn tới, bổn điện chủ còn có chuyện cần làm. Nhưng mà, Địch điện chủ tính cách quá ôn hòa, có mấy chuyện hắn chậm chạp không nói ra miệng được. Cho nên ta chỉ đành đến hỏi Ôn tông chủ một chút.”
Lại một tên thích trở mặt!
Ôn Bình nhìn Kim Bất Tam trước đó vài ngày còn tỏ vẻ như thân thiên với mình lắm, ngờ vực trong lòng cũng đã được chứng thực.
Chắc chắn hôm nay có chuyện.
Hắn cũng muốn xem xem, hôm nay hai người này sẽ diễn trò gì.
“Mời Kim điện chủ nói.”
“Chuyện hợp tác với Vực Chủ Phủ, không biết Ôn tông chủ suy tính như thế nào?”
“Hợp tác... a, hóa ra là chuyện mà Địch điện chủ đã nói với ta vài ngày trước đó. Nhưng mà Tuyền Qua Đồ đó không phải do ta chế tạo, mấy ngày nay không kịp về tông môn cho nên còn chưa kịp hỏi thăm Tuyền Qua Thần Tượng đó.”
Ôn Bình thuận miệng nói bậy một câu.
Vốn cho rằng Kim Bất Tam sẽ tỏ thái độ cường ngạnh, sau đó cắn hắn không nhả.
Buộc hắn nhất định phải đáp ứng ngay bây giờ.
Không ngờ Kim Bất Tam lại đột nhiên buông lỏng ra.
Nhưng mà thái độ vẫn rất kiên quyết!
Đó chính là muốn có một câu trả lời!
“Nếu như ta nhớ không lầm thì trên Bất Hủ Nhật báo viết là do Ông tông chủ chế tạo. Đương nhiên, ta không cho rằng Ôn tông chủ sẽ gạt ta. Nhưng mà Vực Chủ thực sự vội vã muốn có câu trả lời chắc chắn. Xin Ôn tông chủ thay vị Tuyền Qua Thần Tượng đó quyết định... chờ sau khi Vân Liêu và Cực Thiên Phong Tâm đánh xong, hi vọng Ôn tông chủ có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn, ta cũng dễ trở về phục mệnh.”
“Vực Chủ hà tất phải vội vã như thế? Đợi Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc rồi bàn lại chuyện này không phải là càng tốt hơn sao.”
Không phải bất đắc dĩ thì Ôn Bình sẽ không để cho nhiệm vụ Thất Vực Đăng Thiên Bảng thất bại.
Nếu như có muốn trở mặt thì cũng phải chờ sau khi tám mươi đệ tử của Bất Hủ Tông lấy được top một trăm Hồng Vực.
Bốn mươi vạn danh vọng, đây chính là cơ hội vọt thẳng lên danh vọng cấp năm.
Hơn nữa bây giờ có nhiều việc cần tới danh vọng, bốn mươi vạn danh vọng, đủ xài rất lâu.
Ai mà nói trước được nhiệm vụ danh vọng tiếp theo sẽ tuyên bố khi nào chứ?
Kim Bất Tam không định buông tha, tiếp tục nói: “Vực Chủ tự biết cân nhắc, chúng ta chỉ có thể chấp hành. Xem so tài trước đi, chuyện này chờ sau trận đấu bàn lại.”
Dứt lời, Kim Bất Tam đưa mắt nhìn chiến trường, nhìn mấy người Vân Liêu.
Ôn Bình cười một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Cho dù Kim Bất Tam muốn diễn như thế nào thì hắn cũng tiếp hết.
...
Trong chỗ chiến đấu.
Cực Thiên Phong Tâm chọn một chiến trường bình nguyên còn trống, đi vào trong đó trước.
Vân Liêu không có vội vã đi vào mà quay đầu đưa mắt nhìn bốn người của Nghịch Thiên Tông sau lưng.
“Các ngươi xác định các ngươi còn muốn theo ta đi vào?”
Bốn người khẽ gật đầu.
Đương nhiên, bọn họ cũng thấp thỏm.
Bọn họ cũng sợ hãi.
Nhưng nếu không đi vào, căn cứ quy tắc thì Vân Liêu sẽ bị phán là thua.
Bốn người đều không muốn làm liên lụy Vân Liêu.
Vân Liêu thấy bốn người gật đầu thì nhắc nhở: “Vậy bốn người các ngươi cố gắng trốn xa một chút, không nên bị lan đến gần.”
Dứt lời, Vân Liêu bước vào trong chiến trường bình nguyên.
Đứng cách bốn người Cực Thiên Phong Tâm không xa.
Gió mát phất phơ, trống trận ầm ầm.
Trận chiến mà cả thế gian đều chú ý tới đã kéo màn che ra, chỉ đợi một tiếng ra lệnh là trận chiến này sẽ bắt đầu.
“Vân Liêu, chuẩn bị đi chết chưa?” Cực Thiên Phong Tâm vẫn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi một câu.
Nói xong, ba mạch đều mở.
Phanh.
Ba cái mạch môn màu vàng kim hơi hơi rung động, tỏa ra khí tức lăng lệ.
Mấy người Nộ Hoàn Phong, Duy Ngã, Độc Tôn cũng mở mạch môn ra.
Nộ Hoàn Phong.
Thuộc tính mộc.
Duy Ngã, Độc Tôn.
Đều là thuộc tính hỏa.
Còn có một người là thuộc tính thổ.
Thấy cảnh này, Vân Thủy Tại Thiên của Hiên Đình Các cũng không nhịn được cảm thán một tiếng: “Cực Thiên Phong Tâm, Trấn Nhạc Trung Cảnh. Nộ Hoàn Phong, Trấn Nhạc Thượng Cảnh. Huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn cũng là Trấn Nhạc Thượng Cảnh. Quả nhiên, ba vị sư huynh này còn mạnh mẽ hơn Cực Thiên Phong Tâm... Vân Liêu nguy hiểm.”
Nói xong, hắn vô thức nhìn về phía Ôn Bình.
Rõ ràng tông chủ Bất Hủ Tông vẫn vân đạm phong khinh nhìn xuống dưới, hắn có chút hiếu kỳ, tại sao Ôn Bình vẫn còn bình tĩnh được như thế?
Lực lượng?
Hay là do hắn đã ẩn giấu tâm trạng của mình?
Lúc này, Vân Liêu cũng nhìn thấy cảnh này, là người trực tiếp cảm nhận những thứ này, trên mặt cũng không có kinh hãi.
Bởi vì Trần Hiết đã đưa tư liệu của ba người này cho mình trước.
Có lẽ bên ngoài không có quá nhiều tin tức của ba người.
Nhưng mà Trần Hiết lại là lâu chủ Tẫn Tri Lâu, ở Hồng Vực, thứ hắn muốn tra thì chắc chắn sẽ tra ra được.
“Bốn vị đệ tử của Vực Chủ liên thủ đối phó ta, nói thật, ta còn cảm thấy rất vinh hạnh.” Giờ phút này, trong lòng Vân Liêu tràn đầy chiến ý.
Nếu là trước đó, một chọi bốn thì hắn còn cố kỵ.
Nhưng bây giờ.
Vậy thì tới đi!
Sau một khắc, Vân Liêu cưỡi lên chổi ma pháp bay lên không, tránh bị tiêu hao tinh thần lực không cần thiết.
Cực Thiên Phong Tâm thấy thế thì bất đắc dĩ nói: “Lại chơi chiêu này, ngươi không thể dùng chiêu gì mới hơn sao?”
Dứt lời, Cực Thiên Phong Tâm dẫn đầu, nhảy lên một cái.
Ầm!
Trong nháy mắt khi Cực Thiên Phong Tâm phóng tới Vân Liêu, một thanh kiếm dài ba thước xanh đen xuất hiện ở trong tay.