Thân kiếm màu xanh đen tỏa ra hàn khí, hàn khí giống sương mù phiêu tán ra. Khi kiếm chỉ thẳng vào Vân Liêu, một luồng sát ý lạnh như băng từ mũi kiếm bắn tới.
“Vô Tình Kiếm Vũ!”
Sau một khắc, kèm theo mạch môn của Cực Thiên Phong Tâm chấn động, hắn tan biến ở giữa không trung.
Trong nháy mắt khi hắn tan biến, Vân Liêu vung đũa phép lên, trong nháy mắt đã ngâm xướng xong.
Kính Hồ Kết Giới, lên!
Lúc này, mặt nước như tấm gương hóa thành một viên cầu, bao phủ Vân Liêu trong đó.
Cũng trong nháy mắt khi Kính Hồ Kết Giới hình thành, vô số kiếm quang màu xanh lăng không hiện ra bốn phía xung quanh Vân Liêu, sau đó vọt tới chỗ Vân Liêu. Nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy Cực Thiên Phong Tâm trong ánh kiếm màu xanh này, hắn hóa thành bóng mờ, xuyên qua trong đó, không ngừng quơ Tam Xích Thanh Phong Kiếm trong tay.
Bá.
Bá.
Kiếm khí gào thét, chém lên Kính Hồ Kết Giới, chỉ khiến cho mặt kính của Kính Hồ Kết Giới gợn sóng một chút thôi.
“Không cần thăm dò, Vô Nhãn không tìm được cách phá vỡ Kính Hồ Kết Giới của ta, ngươi lại càng không thể.”
Chỉ là mạch thuật Địa cấp trung phẩm đại thành mà cũng muốn phá Kính Hồ Kết Giới?
Đó là chuyện không thể nào.
Theo sau đó, Vân Liêu lại bắt đầu ngâm xướng tiếp.
Sau một lát, ngâm xướng xong, đũa phép chỉ xuống đất.
Ma pháp hệ thổ tam giai Cực Hạn Trọng Áp!
Khi áp lực mạnh mẽ xuất hiện, thân thể tất cả mọi người đều trầm xuống, bao gồm Cực Thiên Phong Tâm trên bầu trời.
“Chiêu này vô dụng với Vô Nhãn, với ta thì càng vô dụng.” Cực Thiên Phong Tâm hoàn toàn không sợ một chiêu này.
Linh thể của hắn mạnh hơn Vô Nhãn.
Vô Nhãn có thể chống đỡ được, đương nhiên hắn cũng làm được.
Vân Liêu không có trả lời Cực Thiên Phong Tâm, bởi vì hắn cũng đang thử cách chiến đấu mới.
Có Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù, hắn có thể liên tục khôi phục tinh thần lực của mình.
Cho nên hắn đang thử đồng thời phóng ra nhiều ma pháp tam giai.
Oanh!
Trọng áp tiếp tục gia tăng.
Bóng mờ do Cực Thiên Phong Tâm hóa thành trong nháy mắt trở nên trì trệ, không được mấy hơi thì không thể kiên trì được nữa, rơi xuống.
Sau khi Cực Thiên Phong Tâm rơi xuống đất, hắn thử đưa tay cảm nhận áp lực xung quanh, sau đó nói với mấy người Nộ Hoàn Phong: “Ba vị sư huynh, chúng ta cùng ra tay đi, tốc chiến tốc thắng.”
Hắn đã thử, với lực lượng của hắn thì muốn đánh vỡ cái lồng nước như tấm gương đó cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Nếu dùng mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm thì có lẽ có thể.
Nhưng mà cũng chỉ là có lẽ thôi
Ba người Nộ Hoàn Phong lần lượt gật đầu.
“Chúng ta hợp lực đánh vỡ vòng bảo hộ của hắn, không có vòng bảo hộ, linh thể của hắn yếu ớt muốn chết.”
“Vòng bảo hộ vừa vỡ thì người nào cướp được mạng của hắn coi như người đó thắng.”
“Không được gian lận! Nếu không thì tiền đặt cược vô hiệu!”
Ba người ngươi một lời, ta một câu.
Thật tình không biết, giờ phút này trọng áp bắt đầu tăng mạnh, Vân Liêu cũng không ngừng tăng độ cao lên.
Khi Cực Thiên Phong Tâm nhảy lên một cái, nhưng mà chỉ nhảy được mười trượng, hoàn toàn không chạm tới Vân Liêu, lúc này Cực Thiên Phong Tâm mới biết lợi hại.
“Ba vị sư huynh, có cách nào kéo hắn xuống hay không.” Cực Thiên Phong Tâm ngẩng đầu nhìn Vân Liêu đã bay lên cao mấy chục trượng trên không, trong mắt vẫn tràn ngập sát ý lạnh lẽo như lúc nãy.
Hai người Duy Ngã, Độc Tôn cũng thử nhảy lên một cái nhưng hoàn toàn không chạm tới Vân Liêu được, hai người cũng nhíu mày.
“Chiêu này có chút vô lại!”
“Chơi như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ!”
Lúc này, Duy Ngã quay đầu nhìn cường giả Cực Sinh Điện bên ngoài bình chướng, nói: “Hắn làm như vậy có tính là phạm quy không? Không phải rõ ràng có quy định là không được sử dụng yêu vật Dực tộc...”
Còn chưa nói xong thì Duy Ngã đột nhiên nhận ra đó là một cái chổi, cũng không phải là yêu vật Dực tộc gì cả.
Quy tắc chỉ nói không được dẫn yêu vật Dực tộc theo, nhưng lại không nói là không thể bay lên.
Mà thực tế thì Vân Liêu cũng không dẫn yêu vật Dực tộc theo.
“Ta không sao.” Duy Ngã quay người, ngẩng đầu quan sát Vân Liêu trên trời cao, sau đó đưa mắt nhìn bốn người Nghịch Thiên Tông: “Vân Liêu, nếu ngươi đã chơi như vậy thì ta cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Nói xong, tên thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh của Hồng Diệp Môn bên cạnh lập tức hiểu được ý của Duy Ngã.
Vọt thẳng tới chỗ bốn người Nghịch Thiên Tông.
Bốn người Nghịch Thiên Tông chỉ là Thần Huyền Thượng Cảnh, trốn ở biên giới chiến trường bình nguyên thì còn có thể sống tạm. Nhưng một khi bị một trong bốn người bọn họ nhắm vào thì bốn người hoàn toàn không còn đường sống.
“Chết đi cho ta!”
Thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh của Hồng Diệp Môn chấn động mạch môn, nâng cao cự phủ lên, bổ tới bốn người.
Trong khoảnh khắc khi cự phủ hạ xuống, đám người Cực Thiên Phong Tâm nhìn về phía Vân Liêu trên bầu trời.
Bọn họ không giống như Duy Ngã, cho rằng Vân Liêu sẽ cứu người.
Bởi vì nếu đổi lại thành bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không cứu.
Sao Vân Liêu sẽ cứu?
“Quả nhiên, Vân Liêu không hề động một chút nào.” Cực Thiên Phong Tâm quay qua nhìn sư huynh Duy Ngã, lạnh nhạt nói một câu.
Duy Ngã cười gằn nói: “Không đến cũng được, ta xem sau khi bốn người Nghịch Thiên Tông chết, ai sẽ làm đồng đội với hắn nữa. Không có đồng đội, Vân Liêu ngay cả tư cách thông qua vòng đấu bán kết thứ hai cũng không có.”
Cực Thiên Phong Tâm nghẹn lời, cũng không nói gì nữa.
Xem ra sư huynh Duy Ngã cảm thấy Vân Liêu nhất định sẽ vì bảo mệnh mà đầu hàng.
Suy nghĩ kỹ một chút, sư huynh Duy Ngã làm như vậy cũng rất thông minh.
Nếu như Vân Liêu đầu hàng thật.
Giết bốn người Nghịch Thiên Tông thì có thể chặt đứt đường lui của hắn.
Biết rõ nhất định sẽ chết, còn ai dám làm đồng đội với Vân Liêu?
Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy bốn người Nghịch Thiên Tông chết chắc thì một cái vòng bảo hộ bao lấy bọn họ.
Phanh.
Cự phủ hạ xuống.
Cự phủ có thể giết Trấn Nhạc Cảnh bình thường theo tiếng mà vỡ.