Trong vòng bảo hộ, bốn người ngoại trừ bị kinh sợ đến ngồi bệt xuống đất thì không có chút tổn thương nào.
“Lại là vòng bảo hộ này!”
Duy Ngã thấy thế thì giận nghiến răng, quay qua nhìn Vân Liêu mới vung đũa phép lên.
Đáng chết!
“Ngươi nghĩ làm như vậy là có thể bảo vệ được bọn họ sao?”
Duy Ngã tức giận nhìn Vân Liêu, hô một tiếng.
Phanh.
Ba mạch cùng chấn động.
Bên cạnh, Độc Tôn cũng mở mạch môn ra, ba mạch cùng chấn động.
Sau đó, quanh người hai người xuất hiện từng vòng hỏa diễm, chúng nó không ngừng khuếch tán, lại bỗng nhiên co vào. Sau đó đột nhiên tụ tập ở phía trước hai người, hóa thành hai cái đầu thú cao trăm thước.
Chúng nó đưa hai con ngươi xích hồng nhìn chằm chằm bốn người Nghịch Thiên Tông, sau đó bổ nhào xuống trong tiếng gầm thét của hai người Độc Tôn.
Những nơi đầu thú đi qua, toàn bộ đều bị đốt sạch.
Đất đai.
Đá vụn.
Tất cả đều hóa thành hư không.
“Hai sư huynh Duy Ngã, Độc Tôn cùng nhau phóng ra mạch thuật Địa cấp thượng phẩm Thú Hỏa Trùng Chàng, vòng bảo hộ này cũng nên vỡ.” Cực Thiên Phong Tâm trầm giọng nói.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc khi đầu thú lớn do hỏa diễm ngưng tụ thành va vào Kính Hồ Kết Giới, Kính Hồ Kết Giới còn có thể chống đỡ, nhưng chỉ được mấy hơi thì vỡ ra.
Oanh!
Đầu thú đánh vỡ Kính Hồ Kết Giới, sau đó nổ tung tại chỗ, khiến cho hơn phân nửa chiến trường bình nguyên hóa thành biển lửa, khiến cho toàn bộ chiến trường bình nguyên bị đốt rụi.
Khi biển lửa tan biến, đập vào mắt mọi người là một cái hố sâu chỉ có một nửa.
Bởi vì đầu thú hỏa diễm nổ tung ở rìa bình chướng, có một phần lực trùng kích bị bình chướng hấp thu.
Nhưng mà mặc dù hố sâu chỉ có một nữa nhưng bốn người Nghịch Thiên Tông lại biến mất.
Không cần nghĩ cũng biết là bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Dù sao đây chính là một đòn do hai tên Trấn Nhạc Thượng Cảnh liên thủ đánh ra, hơn nữa còn là mạch thuật Địa cấp thượng phẩm.
Chỉ với một chiêu này thì đã đủ để cho hai người ngồi vững top mười Hồng Vực.
Kính Hồ Kết Giới cũng bị phá, sao bốn người Nghịch Thiên Tông có thể sống sót được?
“Vân Liêu, đồng đội của ngươi không còn.”
Duy Ngã cười ngẩng đầu nhìn lại, nhưng trong nháy mắt khi quay đầu nhìn lại, nét cười của hắn cứng lại trên mặt.
Bởi vì bốn người Nghịch Thiên Tông đứng ở trên không, được vòng bảo hộ bao bọc, không có chút tổn thương nào.
“Ừm?”
Duy Ngã ngơ ngẩn.
Bốn người Cực Thiên Phong Tâm cũng không rõ ràng cho lắm, rơi vào nghi hoặc.
Sao bốn người Nghịch Thiên Tông lại đột nhiên đi lên bầu trời?
...
Bên ngoài chiến trường.
Vân Thủy Tại Thiên thấy cảnh này thì trong lòng cũng có chút kỳ lạ.
Bởi vì hắn hoàn toàn nhìn không thấu được tại sao bốn người Nghịch Thiên Tông lại đột nhiên xuất hiện ở trên trời cao.
Đây là tình huống như thế nào?
“Ôn tông chủ, không biết đây là thủ đoạn gì?” Vân Thủy Tại Thiên nhịn không được bay đến bên cạnh Ôn Bình, khiêm tốn hỏi.
Hắn cũng là dị mạch thuộc tính thủy.
Cho nên hắn rất tò mò muốn biết tại sao Vân Liêu lại làm được như vậy?
Đối mặt với Vân Thủy Tại Thiên tò mò, Ôn Bình đưa mắt nhìn mấy người Địch Trần, phát hiện bọn họ cũng tò mò, trong lòng xuất hiện ý nghĩ khai sáng cho bọn họ, Ôn Bình giải thích.
“Ma pháp này tên tên là Kính Hồ Kết Giới... là một loại ma pháp phòng ngự. Nhưng khi ngươi tu luyện đến viên mãn thì Kính Hồ Kết Giới này có thể nối liền với nhau. Dời vài người đi là một chuyện rất đơn giản.”
Ôn Bình cố ý nói lớn, mục đích là muốn cho nhiều người nghe được hơn.
Hắn muốn chôn hạt giống ma pháp vào lòng mọi người.
Vì tương lai xây dựng hệ thống ma pháp của Bất Hủ Tông, phải xây dựng nền tảng vững chắc trước!
Tưởng tượng tương lai, Bất Hủ Tông có hơn vạn tên ma pháp sư, bọn họ cưỡi chổi, cầm đũa phép xuất chinh...
Hình ảnh đó quá là giống Harry Potter!
“Thì ra là thế... cho nên như vậy cũng có nghĩa là chỉ cần chỗ có Kính Hồ Kết Giới thì Vân Liêu có thể tự do xuyên qua?” Vân Thủy Tại Thiên lập tức suy một ra ba, phát hiện ra được vấn đề này.
Ôn Bình gật gật đầu, đồng ý với ý nghĩ của Vân Thủy Tại Thiên: “Đúng vậy, chỉ cần là chỗ có Kính Hồ Kết Giới thì Vân Liêu muốn đi đâu thì đi đó. Chỉ là chuyện trong một ý nghĩ thôi.”
Đó cũng là lý do tại sao Ôn Bình lại nói với Trần Hiết là chớ có xem thường ma pháp sư năm hệ.
Ma pháp cũng không có đơn giản như vậy!
“Ôn tông chủ, ma pháp này đúng là kỳ diệu... tại hạ có một yêu cầu quá đáng, sau khi kết thúc trận đấu này, ta có thể tâm sự với ngài chuyện ma pháp hay không?” Vân Thủy Tại Thiên nhận thấy nói như vậy có chút quá không biết xấu hổ, vội thêm một câu: “Sau này Ôn tông chủ vĩnh viễn là bằng hữu của Hiên Đình Các, chỉ cần Ôn tông chủ có nhu cầu thì Vân mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ!”
“Khụ khụ... có thể tính luôn chúng ta không?” Âm Dương Nhị Lão cũng bu lại, vẻ mặt nịnh nọt.
Ôn Bình lắc đầu cười một tiếng, nói: “Được, chúng ta đợi tranh tài kết thúc thì có thể tâm sự, Ôn mỗ sẽ biết gì nói nấy.”
Dù sao thì không sớm thì muộn, ma pháp cũng sẽ phổ cập cho tất cả mọi người thông qua Bất Hủ Nhật báo, nói cho mấy người này biết trước thì có làm sao?
Còn tình hữu nghị của bọn họ, Ôn Bình cảm thấy vẫn có thể nhận.
Chỉ cần hắn chưa khai chiến với U Quốc thì hữu nghị của hai nhà này chắc chắn vẫn kiên cố.
Có lợi cho Bất Hủ Nhật báo lan tỏa ở Hồng Vực!
Không có hai nhà này cản trở, Bất Hủ Nhật báo muốn khuếch tán toàn bộ Hồng Vực chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bên cạnh, Kim Bất Tam nghe nói như vậy thì trên mặt lộ vẻ không vui nhưng chỉ thoáng qua.
“Ma pháp có kỳ lạ thì đã sao? Suy cho cùng thì Vân Liêu chỉ một mình!” Kim Bất Tam oán thầm trong lòng, nhưng trước mặt Ôn Bình thì lại mở miệng khen Vân Liêu.
Đối với chuyện này, Ôn Bình thấy buồn cười.
Bởi vì quá giả.