Bước thứ nhất, đánh vỡ Đại Địa Chi Thuẫn.
Sau một khắc, Cốt Linh Lãnh Hỏa băng lãnh, tái nhợt bị một đợt mạch khí trùng kích đánh cho tiêu tán trong chiến trường bình nguyên.
Cực Hạn Trọng Áp cũng tiêu tán theo.
Nộ Hoàn Phong thấy thế thì vui vẻ: “Hắn muốn giảm bớt tiêu hao. Quả nhiên, cùng sử dụng nhiều loại ma pháp khiến cho hắn tiêu hao cực kỳ lớn.”
Mặc dù Vân Liêu không có lộ ra lại bất ngờ thu lại tất cả thế công.
Điều này khiến cho Nộ Hoàn Phong cực kỳ bất ngờ.
“Hắn rất thông minh, biết chúng ta đang chờ hắn ra, cũng biết công kích không thể tạo thành tổn thương cho chúng ta cho nên hắn mới buông tay không cố gắng nữa, vô duyên vô cớ tiêu hao mình. Tiếp theo chắc chắn hắn muốn mượn Kính Hồ Kết Giới bốn phía kéo dài thời gian, không thể để cho hắn được như ý muốn.” Lúc này, Nộ Hoàn Phong muốn rút khỏi mạch trận, tách ra thành một cá thể độc lập.
Hai người Duy Ngã, Độc Tôn biết Nộ Hoàn Phong muốn làm gì, cũng lần lượt chuẩn bị thoát ly mạch trận.
“Không có trọng áp, chúng ta có thể tuỳ tiện giết tới.”
“Đi, giết tới. Để cho hắn không có chỗ trốn!”
Thế nhưng ngay lúc ba người chuẩn bị thu hồi Đại Địa Chi Thuẫn, thoát ly mạch trận.
Vạn kiếm chợt hiện!
Bay múa trên trời!
Từng thành ngân kiếm khiến cho người ta hoa mắt lần lượt xuất hiện trên không, xuất hiện quanh người và cả ở dưới chân của bọn họ.
Chỉ trong chớp mắt, những ngân kiếm này đã hợp lại thành một cái kiếm trận, vây toàn bộ bốn người vào bên trong, đồng thời bắt đầu xoay tròn.
Vạn kiếm cùng chuyển, mang theo kiếm khí như cơn lốc, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ chiến trường bình nguyên.
“Không phải là hắn muốn giảm bớt tiêu hao!” Nộ Hoàn Phong thấy kiếm trận nổi lên thì lập tức hiểu dụng ý của Vân Liêu, định mở lại Đại Địa Chi Thuẫn.
Lần này Vân Liêu chuẩn bị phát động thế công chân chính.
Kiếm trận này đã đánh bại Vô Nhãn, không thể khinh thường.
Trong khoảnh khắc khi mạch trận của bốn người lại phóng thích Đại Địa Chi Thuẫn lần nữa, vô số ngân kiếm hóa thành bạch quang rơi xuống đâm vào mặt ngoài Đại Địa Chi Thuẫn. Vốn còn có thể kiên trì khi đối mặt với Cốt Linh Lãnh Hỏa, nhưng lần này Đại Địa Chi Thuẫn lại bị ngân kiếm đâm xuyên qua trong nháy mắt.
Từng thành ngân kiếm nối đuôi nhau cắm vào Đại Địa Chi Thuẫn, tuy chỉ là chui vào tầng ngoài của Đại Địa Chi Thuẫn một thước nhưng cũng đủ khiến cho bốn người rung động.
Vốn cho rằng Đại Địa Chi Thuẫn còn có thể kiên trì một hồi, thật không ngờ không hơn trăm hơi thở thì Đại Địa Chi Thuẫn đã bắt đầu rạn nứt.
Răng rắc!
Một vết rách nhìn thấy mà giật mình từ nơi bị ngân kiếm phá vỡ lan tràn ra, cực kỳ giống như vỏ trứng gà bị đập vỡ.
“Chuẩn bị tán trận.”
Nộ Hoàn Phong vội nói.
Hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn cũng lên tiếng.
“Đã xem thường kiếm trận này, không ngờ được lực phá hoại lại có thể phá vỡ Đại Địa Chi Thuẫn.”
“Đại Địa Chi Thuẫn do bốn người chúng ta kết mạch trận thả ra lại bị phá như thế, đúng là mất mặt.”
Cực Thiên Phong Tâm liếc mắt nhìn ba vị sư huynh, chuẩn bị mở mạch trận ra đồng thời còn có chút oán khí, nói: “Đại Địa Chi Thuẫn không thể dùng Tuyền Qua Đồ gia trì, ngăn không được cũng bình thường thôi. Ba vị sư huynh, đã đến lúc này rồi, xin đừng có lưu thủ nữa.”
Nộ Hoàn Phong chớp mắt, hắn biết Cực Thiên Phong Tâm đang bất mãn, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Vị tiểu sư đệ này của mình vốn là như vậy.
Nói chuyện quá thẳng thắn.
Nếu Vân Liêu cũng đã dùng đến sát chiêu cuối cùng thì hắn cũng nên đánh thật.
Trong nháy mắt khi mạch trận giải trừ, mạch môn của Nộ Hoàn Phong cũng rung động, Tuyền Qua Đồ cũng lần lượt mở ra xoay tròn.
Mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm – Thạch Thứ Hải!
Đại địa đột nhiên rạn nứt, đồng thời đánh nát luôn Kính Hồ Kết Giới dưới chân bốn người.
Từng cây gai đá bén nhọn đột nhiên vụt lên từ dưới đất, sau khi đánh vỡ Kính Hồ Kết Giới thì đâm vào trong Bạo Phong Kiếm Trận, ngăn lại, đánh gãy vô số ngân kiếm lao qua.
Mặc dù không được mấy hơi thì một cây gai sẽ bị Phong Bạo Kiếm Trận xé nát, nhưng mà số lượng gai đá và kiếm trong Bạo Phong Kiếm Trận như nhau, đều liên tục không ngừng.
Một cây đứt gãy thì có cây tiếp theo, lặp đi lặp lại, liên miên bất tuyệt.
Theo sau đó, mấy chục cây gai đá to lớn mở đường cho Nộ Hoàn Phong.
Nộ Hoàn Phong đứng trên một cây gai đá trong số đó, cầm chặt mặt ngoài gai đá, sau đó theo gai đá xông về phía Vân Liêu trên bầu trời.
Đồng thời trong thời khắc này, từng cây gai đá không ngừng bắn ra bốn phía, đánh nát Kính Hồ Kết Giới.
Mặc dù Kính Hồ Kết Giới sẽ lập tức ngưng kết lại nhưng gai đá sẽ lần lượt đánh nát chúng nó nữa, không cho chúng nó tồn tại lâu được.
Hai người Duy Ngã, Độc Tôn thấy thế thì nhìn nhau cười một tiếng.
“Làm thật.”
“Thạch Thứ Hải, chiêu mạnh nhất của sư huynh Nộ Hoàn Phong. Lực lượng bùng nổ ra đến gần vô hạn nửa bước Địa Vô Cấm, thậm chí có thể sánh ngang một ít cảnh giới Địa Vô Cấm bình thường. Ta xem Vân Liêu này sẽ cản như thế nào?”
Vừa dứt lời.
Trong Phong Bạo Kiếm Trận, một bóng người to lớn đột nhiên xuất hiện theo kiếm khí.
Nó cao tới trăm trượng, ngạo nghễ mà đứng.
Nó cầm cự kiếm trong tay, chém mạnh xuống.
Cự kiếm giống như núi cao hạ xuống, đập vào chỗ Nộ Hoàn Phong.
Oanh!
Những gai đá thế không thể đỡ đó bị đánh tan trong nháy mắt, trong nháy mắt Nộ Hoàn Phong đã bị dìm ngập trong đó, khiến cho hai người Duy Ngã, Độc Tôn kinh hãi,
Bởi vì bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ máu tanh.
Nộ Hoàn Phong né tránh không kịp, bị cự kiếm vỗ trúng, bị đánh thành một đống thịt nát hòa lẫn với máu.
Vốn cho rằng mình nhìn lầm, khi hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn nhìn thấy gai đá tự động sụp đổ thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mạch thuật tự động sụp đổ.
Chứng mình người phóng ra mạch thuật đã chết!
Không phải trước đó Vân Liêu bó tay hết cách với bọn họ hay sao?
Sao lại đột nhiên một đòn giết chết Nộ Hoàn Phong?