Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1130 - 【Vip】 Sự Thật Khiến Cho Cực Thiên Phong Tâm Sụp Đổ (2)

【VIP】 Sự thật khiến cho Cực Thiên Phong Tâm sụp đổ (2) 【VIP】 Sự thật khiến cho Cực Thiên Phong Tâm sụp đổ (2)

“Cực Thiên Phong Tâm, đây là tuyệt sát ta mà ngươi nói sao?” Vân Liêu cố ý khiêu khích Cực Thiên Phong Tâm vốn có tâm tính kém nhất.

Cực Thiên Phong Tâm lau sạch máu tươi nơi khóe miệng, cắn răng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn lên bầu trời, sau đó hỏi ngược lại một câu: “Một kiếm này, ngươi còn có thể ra lần thứ hai sao?”

“Không đánh ra được, sát chiêu cỡ này, dùng một lần đã là cực hạn của ta.” Vân Liêu từ trong Kính Hồ Kết Giới đi ra, thẳng thắn đứng trên vùng trời trên đầu ba người.

Cực Thiên Phong Tâm ngơ ngẩn, hắn không ngờ Vân Liêu sẽ thừa nhận.

Thừa nhận thẳng thừng như vậy.

Vậy thì rốt cuộc là không thể thật hay là có thể?

Trong lúc hắn còn đang do dự thì lại nghe Vân Liêu nói.

“Ngươi biết không? Trước đó ngươi hăm dọa ta, cực kỳ giống Hồng Diệp Môn, cũng cực kỳ giống những lời hăm dọa mà môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình đã nói với Bất Hủ Tông. Nhưng mà, ngươi giống như Hồng Diệp Môn, có vẻ như là chỉ biết hăm dọa thôi. Nhưng mà nói tóm lại thì ngươi may mắn hơn, ngươi sống lâu hơn môn chủ Hồng Diệp Môn.” Vân Liêu tiếp tục khiêu khích, hắn phát hiện Cực Thiên Phong Tâm đang phẫn nộ.

Khi một người phẫn nộ tới cực điểm thì hắn sẽ trở nên mất lý trí!

Đầu hàng?

Đó không phải là hành vi mà người đang phẫn nộ sẽ nghĩ tới!

Nhưng mà khiến cho Vân Liêu bất ngờ là một câu nói của Vân Liêu triệt để làm cho Cực Thiên Phong Tâm bùng nổ.

“Các ngươi đã làm gì nàng!” Cực Thiên Phong Tâm lại nắm chặt Tam Xích Thanh Phong Kiếm, trong hai mắt phóng ra sát ý không bình thường.

“Nàng?” Vân Liêu sửng sốt một chút.

Sau đó Vân Liêu nhanh chóng phản ứng lại.

“Ngươi nói Diệp Vu Bình sao? Cách cái chết không xa, hẳn là chống đỡ không được mấy ngày.”

Đã trọng thương rồi mà còn bị ma pháp hệ lôi của Dương Nhạc Nhạc đánh bồi thêm một cái, còn có thể sống được bao lâu thì không ai có thể nói trước được?

Cực Thiên Phong Tâm nghe nói như vậy.

Mạch môn chấn động, hai mắt đỏ lên nhào về phía Vân Liêu.

Một người đơn độc xông vào trong Phong Bạo Kiếm Trận.

Hai người Duy Ngã, Độc Tôn cũng không kịp ngăn lại.

Lúc này, Cực Thiên Phong Tâm giống như một tên điên xông vào Phong Bạo Kiếm Trận, sau đó bất chấp tất cả, liều mạng giết tới chỗ Vân Liêu.

Vô Tâm Kiếm Đạo tái xuất!

Tam Xích Thanh Phong Kiếm trong tay chém loạn xà ngầu.

Thoạt nhìn thì giống như là một đứa nhỏ đang đánh đấm lung tung.

Có cái gì thì dùng cái đó.

Ngay cả thương thế trên người mình cũng không thèm để ý tới.

Dáng vẻ kiểu không phải người chết thì là ta sống.

Vân Liêu bị cảnh tượng này làm cho giật nảy mình, sau đó nhanh chóng phát hiện ra được thứ khiến cho Cực Thiên Phong Tâm bùng nổ là gì.

“Đúng rồi, hẳn là ngươi còn tưởng rằng Diệp Vu Bình đang tránh ở chỗ nào nghỉ ngơi lấy lại sức chứ?”

Nếu đã như vậy.

Vậy thì cho thêm một mồi lửa nữa!

“Thật ra thì ngày hôm đó, Diệp Vu Bình hoàn toàn không có chạy đi được, sau khi bị Đao Ma trưởng lão bắt về Bất Hủ Tông thì bị phong bế mạch môn. Còn bây giờ hả... có thể chỉ còn lại có một hơi cuối cùng.”

Hắn vừa dứt lời, trong lòng Cực Thiên Phong Tâm như bị ai đó dùng búa đập mạnh một cái, ngẩn ra.

Sau đó điên cuồng kêu gào, muốn giết chết Vân Liêu.

“Ngươi đáng chết!”

“Người Bất Hủ Tông các ngươi đều đáng chết!”

“Đều phải chết!”

Khí thế của Tam Xích Thanh Phong Kiếm trong tay Cực Thiên Phong Tâm lại thay đổi, kiếm khí cũng trở nên cực kỳ âm lãnh.

Mà lạnh này cũng không phải là ý lạnh thông thường.

Mà đó là một loại lạnh từ trong tâm ra.

Nó không có nhiệt độ.

Nhưng lại khiến cho cho người ta không rét mà run.

Chiều này chính là chiêu thứ ba của Vô Tâm Kiếm Đạo, Vô Tâm

Cũng là một chiêu cuối cùng của Vô Tâm Kiếm Đạo.

Cực Thiên Phong Tâm tự như không còn cảm giác đau nữa, cầm Tam Xích Thanh Phong Kiếm trong tay, giơ lên cao, trong nháy mắt mạch khí mênh mông tụ tập ở sau lưng Cực Thiên Phong Tâm. Sau lưng Cực Thiên Phong Tâm, một thanh kiếm lờ mờ trăm trượng nhanh chóng ngưng tụ, sau đó hóa thành kinh hồng xông thẳng lên trời.

Bá.

Nó thoáng qua tức thì, chỉ để lại một ấn ký màu trắng trong thiên địa.

Nhưng mà nó lại làm cho tất cả Kính Hồ Kết Giới trong chiến trường bình nguyên đều vỡ nát ra hết.

Cũng may Vân Liêu đã dẫn bốn người Nghịch Thiên Tông thông qua Kính Hồ Kết Giới chuyển đến một chỗ khác, từ đó tránh thoát một kiếm này.

Nếu không thì một khi để cho một kiếm này đâm trúng Vân Liêu thì Vân liêu chỉ có một kết cục, đó là vẫn lạc.

Sau khi đánh ra một kiếm, Cực Thiên Phong Tâm lại ngưng tụ kiếm tiếp theo.

Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.

Giết Vân Liêu!

Cho dù mình phải chết!

“Các ngươi lại dám làm tổn thương người ta yêu!” Cực Thiên Phong Tâm gầm lên, lại đánh ra một kiếm.

Vô Tâm Kiếm chém xuống, mặt đất trong bình chướng cũng bị bổ ra.

Chiến trường bình mình nguyên bị chẻ ra làm đôi.

Ở giữa chính là một cái rãnh sâu không thấy đáy do Vô Tâm Kiếm để lại.

Hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn thấy thế thì vội vàng gia nhập chiến trường, bắt đầu truy kích Vân Liêu đang mượn nhờ Kính Hồ Kết Giới di chuyển.

Chiến đấu bước vào giai đoạn quyết liệt!

Chiến đấu trong chiến trường bình nguyên bước vào giai đoạn quyết liệt.

Bên ngoài chiến trường bình nguyên thì rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ.

Đột ngột.

Tất cả mọi người đều than thở.

Thật ra thì toàn bộ Hồng Vực đều đang quan tâm Hồng Diệp Môn, quan tâm động tĩnh của Diệp Vu Bình.

Diệp Vu Bình ở đâu?

Diệp Vu Bình trở thành nửa bước Thiên Vô Cấm thật sao?

Nhờ có Bất Hủ Nhật báo truyền bá mấy chuyện này, đã chôn hạt giống nghi ngờ vào lòng mọi người.

Bây giờ câu trả lời xuất hiện.

Do người Bất Hủ Tông tự mình giải đáp.

Diệp Vu Bình bị Đao Ma trọng thương, sau đó không thể thoát đi!

Cũng không giống như là lời đồn đại là đang trốn ở đâu dưỡng sức hoặc là đã về tới Hồng Diệp Môn bế quan dưỡng thương.

“Ta nghe được cái gì đó?”

“Hóa ra Diệp Vu Bình hoàn toàn không có thoát khỏi tay Bất Hủ Tông, hơn nữa bây giờ chỉ còn lại có một hơi.”

“Cường giả đỉnh cao ngày xưa Diệp Vu Bình, hôm nay lại thành tù nhân trong Bất Hủ Tông... Hồng Vực đột nhiên biến thiên!”

Bình Luận (0)
Comment