Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1131 - 【Vip】 Cực Thiên Phong Tâm Điên Rồi

【VIP】 Cực Thiên Phong Tâm điên rồi 【VIP】 Cực Thiên Phong Tâm điên rồi

“Đúng vậy, đột nhiên biến thiên. Vốn cho là Bất Hủ Tông sẽ trở thành bá chủ lớn thứ tư thôi, bây giờ mới biết, tương lai chắc chắn là không có Hồng Diệp Môn. Môn chủ Diệp Vu Bình cũng đã biến thành tù nhân, những người khác còn đấu với Bất Hủ Tông thế nào được.”

Trong tiếng cảm thán của tất cả mọi người.

Các cường giả Địa Vô Cấm của phe Hồng Diệp Môn sắc mặt từng người xám như tro tàn.

Chút lòng tin cuối cùng trong lòng bọn họ cũng bị phá hủy!

Vốn cho rằng có thể đợi Diệp Vu Bình bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, sau đó giương buồm xuất phát một lần nữa, phản kích Bất Hủ Tông.

Nhưng mà sự thật hoàn toàn không giống như những gì mà các phó môn chủ của Hồng Diệp Môn nói.

Cái gì mà Diệp Vu Bình đang bế quan dưỡng thương.

Cái gì mà Diệp Vu Bình sắp đến nửa bước Thiên Vô Cấm.

Đều là hoang ngôn!

Mẹ nó, đều là hoang ngôn!

“Ta biết ngay là như vậy mà. Tại sao đánh một trận ở Tiễn Thủy Thành xong, Tẫn Tri Lâu càng ngày càng không chút kiêng kỵ? Hôm nay đáp án đã được công bố.”

“Hồng Vực sắp biến thiên.”

“Xem ra đã đến lúc chọn đội lại!”

Bọn họ nhìn về phía Hồng Diệp Môn, trong lòng nói thầm.

Không ít người đều âm thầm hạ quyết tâm.

Hồng Diệp Môn sụp đổ là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, cho nên hoàn toàn không cần phải đi theo Hồng Diệp Môn mà đắc tội Bất Hủ Tông nữa.

Không ít người bắt đầu vui mừng.

Cũng may kế hoạch tuyệt sát của Cực Thiên Phong Tâm không có thành công, nếu không thì bọn họ cũng sẽ làm mất lòng Bất Hủ Tông như Hồng Diệp Môn.

Diệp Vu Bình còn không phải là đối thủ.

Thì sao bọn họ có thể đấu lại Đao Ma được, sao có thể đấu lại một vị cường giả thượng cảnh khác của Bất Hủ Tông được.

Cùng lúc đó, khi thấy rất nhiều ánh mắt chiếu vào người mình, rất nhiều phó môn chủ Hồng Diệp Môn chỉ có thể cố giả bộ trấn định.

Bây giờ nói gì cũng không quan trọng nữa.

Đứng ra phản bác?

Đó chính là chứng minh chuyện là thật.

Chỉ có không nói lời nào, sau đó biểu hiện ra rất có lòng tin thì mới có thể ổn định cục diện đột phát này được.

“Suy cho cùng thì vẫn do tâm cảnh của tiểu tử Phong Tâm này quá kém, chỉ một câu nói thì đã bị ảnh hưởng rồi.” Một tên phó môn chủ Hồng Diệp Môn lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Thật tình không biết, kỹ thuật diễn vụng về này đã bị Vân Thủy Tại Thiên và Âm Dương Nhị Lão nhìn thấu hết.

Nếu như Vân Liêu chỉ nói dối thôi thì tại sao Diệp Vu Bình chưa từng xuất hiện.

Dưỡng thương?

Chỉ là nói bừa thôi.

Hơn nữa, thái độ của Cực Thiên Phong Tâm đã đủ để chứng minh tất cả.

Chuyện này khiến cho ba người càng thêm kiên quyết muốn giao hảo với Bất Hủ Tông.

Nhưng mà vì có hai người Kim Bất Tam và Địch Trần ở đây, ba người cũng không bàn về đề tài này nữa.

Chỉ thuận miệng nhắc tới Cực Thiên Phong Tâm.

Vân Thủy Tại Thiên khẽ lẩm bẩm một câu: “Đệ tử của Vực Chủ yêu người đã từng là sư tôn của mình, đúng là thú vị lắm...”

...

Chiến trường bình nguyên.

Chuyện gì xảy ra bên ngoài, Cực Thiên Phong Tâm mắt điếc tai ngơ không quan tâm.

Bây giờ hắn vẫn còn bị phẫn nộ chiếm lấy thể xác, vẫn còn đang không ngừng vung kiếm.

Tam Xích Thanh Phong Kiếm, thề giết người Bất Hủ Tông.

Lúc này, mặc dù hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn kinh ngạc với đủ thứ chuyện xảy ra nhưng cũng không dám ngừng lại nói câu nào, chỉ không ngừng phóng thích mạch thuật đánh trả Vân Liêu.

Mục đích quan trọng nhất bây giờ là giết Vân Liêu.

Báo thù cho Nộ Hoàn Phong.

Hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn đều là Trấn Nhạc Thượng Cảnh, lại thêm mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm có phẩm chất không tệ, còn có Tuyền Qua Đồ, vũ khí do Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo gia trì.

Chiến lực hai người bùng nổ ra có thể sánh ngang được với nửa bước Địa Vô Cấm bình thường, thậm chí còn mạnh hơn một vài nửa bước Địa Vô Cấm mấy phần.

Mặc dù Bạo Phong Kiếm Trận có thể chống lại nhưng lại tiêu hao rất lớn.

Nếu không phải có Sâm Lâm Chi Ca khôi phục thì Vân Liêu cũng không ngăn được bao lâu.

Nhưng mà hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn nhìn thấy tình huống này thì bọn họ muốn nghĩ cách cắt ngang ma pháp của Vân Liêu trước.

Không thể để cho hắn tiếp tục khôi phục như vậy được.

Nếu có thể phá được ma pháp này thì chắc chắn sẽ thắng.

Đương nhiên.

Ý nghĩ rất tốt đẹp.

Cũng hết sức chính xác.

Nhưng mà khi áp dụng vào thực tế thì không có đơn giản như vậy.

Bạo Phong Kiếm Trận bao trùm toàn bộ chiến trường bình nguyên, muốn vọt tới trước mặt Vân Liêu thì phải phá Bạo Phong Kiếm Trận trước.

Với lực lượng của hai người bọn họ thì không đủ để phá Bạo Phong Kiếm Trận.

Mà giờ phút này, Cực Thiên Phong Tâm đã không khác gì kẻ điên, hoàn toàn không muốn công kích Bạo Phong Kiếm Trận, thậm chí ngay cả Bạo Phong Kiếm Trận đang gây ra hàng loạt tổn thương cho linh thể của mình mà hắn cũng không quan tâm.

Phẫn nộ khiến cho hắn chỉ muốn giết Vân Liêu.

Lực lượng mà Vô Tâm Kiếm Đạo của Cực Thiên Phong Tâm phóng ra cũng đến gần vô hạn nửa bước Địa Vô Cấm, nhưng Vân Liêu lại có thể lợi dụng Kính hồ Kết Giới không ngừng né tránh.

“Cực Thiên Phong Tâm, ngươi bình tĩnh một chút!”

“Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút đi. Ngươi còn điên cuồng như vậy nữa thì chúng ta không chỉ không báo được nợ máu cho sư huynh Nộ Hoàn Phong mà còn sẽ bị hắn mài chết!”

Nhưng mà, hai người khuyên can hoàn toàn không có chút tác dụng gì với Cực Thiên Phong Tâm.

Bình tĩnh?

Người mình yêu thương bị đánh bị thương chỉ còn lại có một hơi cuối cùng, sao có thể bình tĩnh cho được?

Nợ máu của Nộ Hoàn Phong?

Nói thật, có liên quan gì đến Cực Thiên Phong Tâm hắn.

Thực lực không đủ, bị miểu sát là đáng đời.

Vốn là trông cậy vào hắn hỗ trợ, không ngờ là không những không giúp được mà còn tự nạp mạng cho Vân Liêu.

Còn bị mài chết?

Hắn đã có ý định đồng quy vu tận!

Hai người thấy khuyên can không được, lòng nóng như lửa đốt.

“Sư đệ, dừng tay đi!”

“Sư đệ, ngươi điên rồi sao, còn tiếp tục điên như vậy nữa thì hai ta không chơi với ngươi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment