Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1132 - 【Vip】 Đại Quân Yêu Tinh Xuất Hiện

【VIP】 Đại quân Yêu Tinh xuất hiện 【VIP】 Đại quân Yêu Tinh xuất hiện

Hai huynh đệ Duy Ngã, Độc Tôn cố gắng dùng đầu hàng để thức tỉnh Cực Thiên Phong Tâm.

Nhưng mà hai người đều không ngờ là chỉ nhận lại được một câu trả lời lạnh như băng của Cực Thiên Phong Tâm.

“Sợ chết thì cút cho ta!”

Nói xong câu đó, Cực Thiên Phong Tâm lại bắt đầu công kích Vân Liêu.

Sắc mặt Duy Ngã bỗng nhiên cứng lại: “Điên rồi, điên thật rồi!”

Sắc mặt Độc Tôn cũng cực kỳ khó coi: “Vậy bây giờ nên làm gì, chúng ta hoàn toàn không phá được kiếm trận này, cũng không xông qua được. Ngược lại, bởi vì chúng ta phóng thích mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, linh thể tiêu hao cực kỳ lớn. Kéo dài không được bao lâu.”

“Không được, chúng ta nhất định phải để cho Cực Thiên Sư Đệ tỉnh táo lại.” Duy Ngã quyết định, nhanh chóng vọt tới hướng Cực Thiên Phong Tâm.

Nếu nói không có tác dụng gì.

Vậy thì thực tế cho hắn thức tỉnh.

Cho hắn một bàn tay, khiến cho hắn thanh tỉnh một chút.

Tiếp tục như vậy hoàn toàn không báo được thù mà còn có thể liên lụy cả bọn họ.

Nhưng mà ngay khi Duy Ngã giết tới sau lưng Cực Thiên Phong Tâm, muốn vọt ra quất cho hắn một bạt tay.

Duy Ngã vừa mới giơ tay lên, Cực Thiên Phong Tâm giơ kiếm chém hắn.

“Hóa ra các ngươi cùng một bọn!”

Cực Thiên Phong Tâm gầm thét, nhìn chằm chằm Duy Ngã, trong nháy mắt, sát ý bao trùm hắn.

Tiếp theo, kiếm thế mang theo sát ý lao tới.

Một kiếm đánh cho Duy Ngã kinh sợ thối lui, kiếm thế xẹt qua, cách mi tâm một tấc, chém đứt một lọn tóc của Duy Ngã.

Nếu như kiếm thế đến gần thêm một chút nữa thì sẽ đâm trúng người Duy Ngã.

Khoảng cách gần như thế, mặc dù Duy Ngã có trấn nhạc hộ giáp nhưng cũng sẽ bị một kiếm này đánh bị thương.

Bất đắc dĩ, Duy Ngã chỉ có thể rút đi.

Cực Thiên Phong Tâm đã mất lý trí.

Không thể thức tỉnh nữa.

Duy Ngã rất rõ ràng, một khi mình ra tay, không những không thể thức tỉnh Cực Thiên Phong Tâm, ngược lại còn khiến cho Cực Thiên Phong Tâm oán hận hắn.

“Chuyện đã đến nước này, chỉ có một cách duy nhất. Nếu sư đệ đã mất lý trí, chúng ta chỉ có thể phối hợp hắn.”

Duy Ngã cũng không phải là một tên mãng phu đầu óc ngu dốt, thấy hoàn toàn không thể làm gì Cực Thiên Phong Tâm thì lập tức nghĩ ngay ra một kế hoạch khác.

Độc Tôn vội hỏi: “Phối hợp như thế nào?”

“Ngươi ta đồng thời dùng mạch thuật mở đường cho sư đệ, bảo đảm kiếm trận này sẽ không công kích trúng hắn.” Duy Ngã nói xong, ba mạch cùng chấn động.

Bóng ngưởi đỏ như lửa chợt hiện sau lưng.

Người này tay cầm cung liệt diễm lớn, giương cung cài tên, trong nháy mắt đã tụ hàng loạt tiễn thế, khiến cho vô số rặng mây đỏ xuất hiện trong chiến trường bình nguyên.

Trên cung liệt diễm lớn của hắn đã được cài mũi tên liệt diễm, mũi tên chỉ thắng lên trên đỉnh đầu Cực Thiên Phong Tâm.

Phanh.

Mũi tên liệt diễm rời dây cung.

Một tiếng nổ đùng vang tận mây xanh.

Có mũi tên liệt diễm mở đường, cuốn theo liệt hỏa cuồn cuộn bắn lên bầu trời, mở đường cho Vô Tâm Kiếm của Cực Thiên Phong Tâm, nghênh kích Bạo Phong Kiếm Trận.

Vô số ngân kiếm cuốn theo kiếm khí mênh mông hạ xuống, trong nháy mắt bao lấy mũi tên liệt diễm, chỉ trong mấy hơi thì tan rã nó.

Nhưng mà Duy Ngã lại bắn ra một tiễn.

Sau một tiễn thì lại bắn thêm một tiễn.

Liên miên bất tuyệt!

Độc Tôn cũng theo sát phía sau, mạch môn chấn động.

Không giống như Duy Ngã, hắn cũng không bắn tên mà sau khi mạch môn chấn động thì một cước giẫm nứt mặt đất.

Ầm!

Một cước, mặt đất rạn nứt.

Sau đó mặt đất bắt đầu run rẩy, giống như là có quái vật gì muốn xuất thế.

Oanh.

Một cái trụ Xích Diễm rộng mười trượng vụt lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời, xông vào trong Bạo Phong Kiếm Trận.

Mục đích cũng là mở đường cho Vô Tâm Kiếm của Cực Thiên Phong Tâm.

Khi hai người liên thủ công kích, trong nháy mắt, áp lực của Cực Thiên Phong Tâm biến mất.

Bạo Phong Kiếm Trận cũng không thể thương tổn đến Cực Thiên Phong Tâm nữa, bởi vì ngân kiếm bay múa đều bị công kích của Duy Ngã, Độc Tôn cản lại.

“Chết đi cho ta!”

Cực Thiên Phong Tâm thấy thế, tốc độ thu kiếm, chém xuống nhanh hơn.

Từng đạo kiếm quang phóng lên tận trời, truy kích Vân Liêu đang lợi dụng Kính Hồ Kết Giới di chuyển.

Khi Vân Liêu vừa mới di chuyển đến chỗ tiếp theo, còn chưa có đứng vững thì kiếm quang đã phóng lên tận trời, xuyên thấu Kính Hồ Kết Giới, đánh nát.

Nếu như Vân Liêu chậm một bước.

Thì sẽ bị Vô Tâm Kiếm này đâm xuyên qua.

Cho dù không sao thì ma pháp Sâm Lâm Chi Ca cũng sẽ bị cắt đứt.

“Vân Liêu, ta xem ngươi còn có thể tránh tới khi nào!” Cực Thiên Phong Tâm cầm kiếm cắm xuống, Tam Xích Thanh Phong Kiếm cắm ở trước người.

Phanh.

Mạch môn lại chấn động.

Ba đạo kiếm quang vụt lên từ mặt đất, bao trùm Kính Hồ Kết Giới mà Vân Liêu chế tạo.

Bá.

Kiếm quang vụt lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời.

Ba khu Kính Hồ Kết Giới theo tiếng mà vỡ nát.

Vô số mộc khí đang hội tụ tới chỗ Vân Liêu cũng chậm rãi tiêu tán.

Một giọt máu tươi từ chỗ Kính Hồ Kết Giới rơi xuống, bị hai người Duy Ngã, Độc Tôn chụp được.

“Trúng rồi!”

“Quả nhiên chiêu này hữu hiệu.”

Hai người nhìn nhau, lúc này thừa thắng xông lên.

Lúc này, thế công của hai người biến ảo, không còn là chỉ đỡ kiếm, mở đường cho Cực Thiên Phong Tâm mà chuyển qua nhắm vào chỗ máu tươi rơi xuống.

...

Bên ngoài chiến trường bình nguyên.

Hai người Kim Bất Tam thấy thế thì lập tức thở dài một hơi.

Cuối cùng thì thế cục cũng ổn định lại rồi.

Cực Thiên Phong Tâm tu luyện Vô Tâm Kiếm Đạo đến đại thành, có thể đồng thời ngưng tụ ra ba thanh Vô Tâm Kiếm, rốt cuộc cũng khiến cho Vân Liêu không chỗ che thân.

Tránh?

Tiếp tục tránh nữa đi!

“Tình huống không ổn nha!”

Kim Bất Tam cố ý lẩm bẩm một câu, sau đó đưa mắt nhìn Ôn Bình bên cạnh, cố gắng quan sát phản ứng của Ôn Bình bây giờ.

Rõ ràng sắc mặt của Ôn Bình vẫn như thường.

Thậm chí còn giống như đang mỉm cười.

Tại sao còn có thể cười được?

Kim Bất Tam vô cùng không hiểu.

“Xem ra Ôn tông chủ rất có lòng tin với Vân Liêu.” Kim Bất Tam thăm dò hỏi.

Ôn Bình thuận miệng đáp một câu: “Ta có lòng tin với tất cả mọi người trong Bất Hủ Tông. Hoặc là Kim điện chủ có thể hiểu như vậy, khi nào bọn họ thua, khi nào bọn họ không thua, ta đều biết rõ hết.”

Bình Luận (0)
Comment