Chương 1133: Địch Trần ra tay
“Cho nên Ôn tông chủ cho rằng Vân Liêu sẽ không thua?” Trong lòng Kim Bất Tam oán thầm vài câu, hoàn toàn không tin Ôn Bình.
Lẽ nào hắn nghĩ Vân Liêu vô địch sao.
Bây giờ Vân Liêu còn không sử dụng kiếm Linh, như vậy chứng tỏ rằng hắn không dùng được lần hai.
Tuyệt đối không giống như Ôn Bình nói, có thể sử dụng mà không có hạn chế gì.
Nếu không gọi Kiếm Linh ra được, vậy Vân Liêu dựa vào cái gì để thắng?
Ôn Bình tức giận đáp lại một câu: “Kim điện chủ, nếu ngươi đã không tin bổn tông chủ thì ngươi cũng đừng hỏi nữa.”
Nói ngươi không tin.
Vậy mà ngươi còn hỏi.
Nếu không phải phải nể mặt ngươi một chút thì ta đã mặc kệ ngươi rồi.
Bị Ôn Bình đáp lại một câu như thế, sắc mặt Kim Bất Tam bỗng nhiên cứng lại, từ từ có chút khó coi.
Mặc dù khống chế cảm xúc và biểu cảm có mạnh như thế nào đi nữa nhưng bị Ôn Bình đáp một câu như vậy ngay trước mặt hai nhà Hiên Đình Các và Âm Dương Gia.
Trong lòng Kim Bất Tam cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà vì để cho Bất Hủ Tông không xảy ra mâu thuẫn trước khi đạt thành hợp tác với Vực Chủ Phủ, Kim Bất Tam vẫn nhịn xuống, gật đầu với Ôn Bình.
Cái gật đầu này khiến cho ba người Vân Thủy Tại Thiên không bình tĩnh nổi.
Ánh mắt nhìn Ôn Bình mặc dù thường thường không có gì lạ nhưng trong lòng lại mang theo một tia kính sợ.
Kính sợ này không liên quan tới thực lực.
Chỉ vì Ôn Bình to gan.
Trong Hồng Vực này, chỉ có hai người Vực Chủ và Ôn Bình dám nói chuyện với Kim Bất Tam như thế.
...
Trong chiến trường bình nguyên.
Vai trái Vân Liêu bị Vô Tâm Kiếm cắt mất một miếng thịt, máu tươi chảy xuống, nhuộm toàn bộ cánh tay thành màu đỏ.
Máu tươi theo đầu ngón tay trái chảy xuống, khiến cho sắc mặt Vân Liêu càng ngày càng trở nên lạnh lẽo và tái nhợt.
Cực Thiên Phong Tâm nhìn thấy vậy thì cười gằn nói: “Vân Liêu, không ngờ tốc độ tránh né của ngươi cũng nhanh lắm đó. Nhưng mà bây giờ, ta xem ngươi còn tránh như thế nào nữa!”
Dứt lời, định ngưng tụ Vô Tâm Kiếm tiếp.
Mà Vân Liêu nhìn thấy vậy thì sắc mặt vẫn âm lãnh.
Hắn nhìn thế công của Duy Ngã, Độc Tôn và Cực Thiên Phong Tâm, lại vung đũa phép lên.
Không có ngâm xướng chú ngữ.
Chứng tỏ đẳng cấp của ma pháp rất thấp.
Khi Vân Liêu vung đũa phép lên, một tiếng rít bén nhọn vang lên trong thiên địa.
Tiếng rít này rất chói tai, khó nghe, trong nháy mắt thì đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
Theo tiếng rít này xuất hiện, từng con Yêu Tinh màu xanh lá chui ra khỏi bùn đất, cầm gậy gỗ đi ra.
Yêu Tinh màu xanh lá phóng ra khí tức chỉ là Thần Huyền Cảnh.
Mặc dù số lượng rất nhiều nhưng trong chiến trường như thế này, thực lực Thần Huyền Cảnh hoàn toàn không tính là gì cả.
Cho nên cho dù là Cực Thiên Phong Tâm hay là hai người Duy Ngã, Độc Tôn đều không thèm quan tâm tới chúng nó.
Sau đó chỉ thấy ngàn vạn Yêu Tinh lít nha lít nhít vọt vào trong Bạo Phong Kiếm Trận, sau đó bị Bạo Phong Kiếm Trận thôn phệ trong nháy mắt.
Trong nháy mắt, ngàn vạn Yêu Tinh bỏ mình.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đang quan sát bên ngoài chiến trường bình nguyên ngẩn cả ra.
Không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng kêu thê lương của Yêu Tinh vang vọng trên đỉnh đầu tất cả mọi người, thế nhưng chúng nó vẫn tre già măng mọc lao vào trong Bạo Phong Kiếm Trận.
Nỗi băn khoăn trong lòng mọi người càng lúc càng lớn.
Nhưng mà giờ phút này những người khác không biết Vân Liêu đang làm gì nhưng Ôn Bình biết rất rõ.
Đừng xem đám Yêu Tinh này có số lượng nhiều những đều là pháo hôi, bất cứ một Trấn Nhạc Cảnh nào cũng có thể đập tan chúng nó.
Còn tại sao chúng nó lại đi vào trong Bạo Phong Kiếm Trận chịu chết?
Bởi vì Yêu Tinh chết thì có thể khiến cho Vân Liêu khôi phục tinh thần lực.
Ngàn vạn Yêu Tinh đồng thời bị Bạo Phong Kiếm Trận giết chết, có hai thành tổn thương gây ra sẽ hóa thành năng lực được Vân Liêu hấp thu.
Giết chết một vạn con Yêu Tinh là đủ cho Vân Liêu khôi phục lại toàn bộ tinh thần lực!
“Cũng thông minh lắm, còn học tập ma pháp hệ triệu hoán. Mặc dù chỉ là một cái ma pháp nhị giai đơn giản, bình thường không có tác dụng gì nhưng dưới tình huống này thì có thể nói ma pháp hệ triệu hoán nhị giai này chính là thần kỹ, còn hơn Sâm Lâm Chi Ca nhiều.”
Ôn Bình âm thầm tán thưởng một câu.
Cũng âm thầm công nhận tương lai của Vân Liêu.
Vân Liêu là một ma pháp sư biết suy nghĩ.
Điều này rất quan trọng!
Nếu có một ngày Vân Liêu toàn hệ đại thành, như vậy thì thực lực của hắn sẽ vọt tới một mức cực kỳ kinh khủng, phối hợp với năng lực đặc thù của Tuyền Qua Đồ.
Chỉ cần không bị miểu sát.
Vậy thì hắn sẽ không chết, vĩnh viễn không biết mệt mỏi!
Chuyện này hoàn toàn có thể làm được.
Sau khi Ôn Bình tán thưởng, Vô Tâm Kiếm của Cực Thiên Phong Tâm và thế công của hai người Duy Ngã, Độc Tôn đã giết đến trước mặt Vân Liêu.
Ba thanh Vô Tâm Kiếm xông thẳng lên trời, như lồng giam vây quanh Vân Liêu, hoàn toàn phong kín đường lui của Vân Liêu.
Thế công của hai người Duy Ngã, Độc Tôn thì xuyên qua Bạo Phong Kiếm Trận, bay thẳng tới trước mặt Vân Liêu.
Mắt thấy mạch thuật của bọn họ sắp bao phủ Vân Liêu thì kiếm khí của Bạo Phong Kiếm Trận chợt loạn, giống như là cừu non bị kinh ngạc.
Kiếm khí xao động, sau một khắc.
Kiếm Linh vĩ ngạn xuất hiện trong kiếm trận!
Cự kiếm trong tay!
Sao đó giơ cao lên!
Bá ——
Cự kiếm hạ xuống, chém vỡ mạch thuật của hai người Duy Ngã, Độc Tôn, cũng chém thẳng xuống hai người Duy Ngã, Độc Tôn.
Sắc mặt hai người đột nhiên thay đổi.
Nó lại xuất kiếm!
Chính là nó, chính nó một kiếm giết Nộ Hoàn Phong!
Lúc này, hai người muốn chia nhau tránh đi, nhưng lần này sau khi Kiếm Linh hạ kiếm xuống thì lại quét ngang một cái, nhất quyết muốn chém hai người.
Duy Ngã tránh không kịp, bị kiếm bổ trúng, dựa vào mạch khí hộ thuẫn và trấn nhạc hộ giáp mới miễn cưỡng chống được.
Nhưng mà chỉ mấy hơi, hộ thuẫn phá, hộ giáp hủy!
Mấy hơi sau, Duy Ngã bị đánh bay như một trái bóng, nhanh chóng đụng vào kết giới bảo hộ chiến trường bình nguyên.