Ba ——
Đụng vào kết giới, Duy Ngã tản ra như một bãi bùn nhão, hài cốt không còn.
Duy Ngã bỏ mình, nhưng một kiếm này không có dừng lại, nó đuổi kịp Độc Tôn.
Tránh cũng không thể tránh, Độc Tôn chỉ đành phóng thích mạch thuật chống cự cự kiếm, nhưng mà mạch thuật Địa cấp thượng phẩm mà hắn thả ra lại bị đánh tan trong khoảnh khắc.
Độc Tôn cũng bị một kiếm đánh bay, nhưng mà bởi vì cự kiếm đập chết Duy Ngã, sau đó uy lực giảm xuống cho nên chỉ đánh cho Độc Tôn đập vào kết giới, cả buổi không động đậy được thôi.
Nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện xương tay và đùi của Độc Tôn đã biến hình nghiêm trọng, một mũi chân hướng ra trước, một mũi chân thụt về sau..
Mặc dù không chết nhưng linh thể đã bị thương tới chín thành.
Đứng lên được thì có lẽ là còn chiến đấu được nhưng mà thực lực sẽ mười không còn một.
Sau một kiếm, Kiếm Linh tiêu tán.
Nhưng mà kinh hãi mà nó mang tới vẫn còn in đậm trong lòng mọi người không tiêu tan.
Một kiếm!
Duy Ngã bỏ mình!
Độc Tôn trọng thương!
Quá kinh khủng!
Sau khi giết Duy Ngã, Vân Liêu sờ bả vai đã khôi phục lại như cũ, thử cử động vài cái, sau đó lạnh nhạt nhìn Cực Thiên Phong Tâm bên dưới.
Toàn bộ kiếm của Bạo Phong Kiếm Trận tập kích Cực Thiên Phong Tâm.
Vân Liêu cũng không có vì Duy Ngã chết, Độc Tôn trọng thương mà vui sướng.
Bởi vì phương pháp triệu hoán Yêu Tinh chỉ có thể dùng một lần.
Lần sau khi chém giết với những người khác, những Yêu Tinh này vừa ra tới thì chắc chắn bọn họ sẽ giải quyết Yêu Tinh trước, không cho mình có cơ hội giết Yêu Tinh.
Có lẽ không cần chờ lần sau.
Lúc này Cực Thiên Phong Tâm đã nhìn ra.
“Duy Ngã... Độc Tôn sư huynh!” Một chết một bị thương, trong mắt Cực Thiên Phong Tâm đã không còn vẻ điên cuồng như lúc nãy mà thay vào đó là bối rối.
Vân Liêu đưa mắt nhìn Cực Thiên Phong Tâm, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Được lắm.
Hắn hoàn toàn không nhìn ra.
Vân Liêu nói: “Đừng gọi, Độc Tôn bị một kiếm của Kiếm Linh đánh trúng, mặc dù không chết được nhưng cũng không còn sức để giúp ngươi. Bây giờ tình huống của hắn, cho dù có đứng lên nhưng ngay cả mạch thuật Địa cấp thượng phẩm cũng không phóng ra được, chỉ có thể dùng ra mạch thuật Địa cấp hạ phẩm thông thường.”
“Vân Liêu!”
Cực Thiên Phong Tâm ngoái đầu nhìn nhìn chằm chằm Vân Liêu.
Trong mắt lại xuất hiện sát ý!
Nếu Vân Liêu không chết, hắn cũng không còn mặt mũi đối mặt với sư tôn!
Bởi vì Nộ Hoàn Phong sư huynh, Duy Ngã sư huynh đều vì hắn mà chết.
Sau một khắc, Cực Thiên Phong Tâm lại xuất kiếm.
Nhưng mà chỉ có một mình hắn xuất hiện kiếm thì Bạo Phong Kiếm Trận có thể chặn hắn lại.
Vô Tâm Kiếm không thể xông thẳng lên trời được nữa, đổi lại, chỉ mới từ dưới mặt đất vụt lên thì đã bị Bạo Phong Kiếm Trận đánh tan.
Vân Liêu không phóng thích Kính Hồ Kết Giới nữa, cũng cất chổi ma pháp, đổi thành ngự kiếm phi hành, nghênh đón thắng lợi sắp đến.
Mấy người Cực Thiên Phong Tâm thua.
Đương nhiên.
Không phải thua vì thực lực chênh lệch.
Bởi vì nếu bàn về thực lực thì bốn người cộng lại hơn xa hắn.
Bọn họ thua ở chỗ bọn họ không biết chút gì về ma pháp.
“Ngươi thua.”
Vân Liêu phun ra hai chữ.
Hai chữ vừa ra, tất cả mọi người đang quan sát bên ngoài chiến trường bình nguyên bên ngoài đều hít sâu một hơi.
Kết thúc?
Nhưng mà Cực Thiên Phong Tâm lại dùng kiếm cắt cánh tay, điên cuồng nói.
“Hôm nay ngươi không chết thì là ta vong!”
...
Trên bầu trời.
Vân Thủy Tại Thiên và Âm Dương Nhị Lão, ba vị cường giả tối đỉnh ở Hồng Vực nhìn thấy cỡ nào thì trên mặt cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh hãi.
Bốn tên đệ tử của Vực Chủ vây quét Vân Liêu, hai chết hai thương.
Chuyện này quá khó tin.
Từ trận chiến này, xem ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, đệ nhất Hồng Vực cũng đã có.
Hiên Đình Các có người có thể đối kháng với Vân Liêu sao?
Không có!
Âm Dương gia có người có thể tranh đệ nhất Hồng Vực với Vân Liêu không?
Cũng không có.
Còn những yêu nghiệt khác, mặc dù có người mạnh mẽ như mấy người Nộ Hoàn Phong, nhưng như vậy thì có làm sao?
Kiếm Linh đánh ra một kiếm là có thể giết được.
“Ôn tông chủ, kẻ này rất có tương lai.” Tuy vẻ mặt Kim Bất Tam và Địch Trần vô cùng khó coi nhưng Vân Thủy Tại Thiên vẫn không nhịn được cảm thán một tiếng.
Âm Dương Nhị Lão cũng liên tục gật đầu theo.
Ôn Bình thì cười không nói.
Bây giờ hắn không muốn xem phản ứng của mấy người Vân Thủy Tại Thiên, bởi vì bọn họ ngoại trừ kinh ngạc thì không có tâm tình gì khác.
Hắn chỉ muốn xem phản ứng của Kim Bất Tam và Địch Trần.
Hai tên đệ tử của Vực Chủ bỏ mình, bọn họ còn đứng im được sao?
Quả nhiên, Địch Trần vẫn luôn trầm mặc tan biến trên bầu trời, một giây sau thì đã xuất hiện ngoài kết giới của chiến trường bình nguyên.
“Phong Tâm, tới đây là đủ rồi!”
Nhưng mà Cực Thiên Phong Tâm hoàn toàn không đáp lại.
Tình huống này khiến cho Địch Trần có chút gấp gáp.
Bốn tên đệ tử yêu nghiệt của Vực Chủ đã chết hai người.
Nếu lại chết thêm một người nữa.
Vực Chủ Phủ sẽ mất hết mặt mũi, Vực Chủ cũng mất hết thể diện.
Nhất định phải nhanh chóng dừng lại!
Địch Trần cả giận nói: “Cực Thiên Phong Tâm, bổn điện chủ không muốn lặp lại lần thứ ba, nếu như không nhận thua thì đừng trách bổn điện chủ trở mặt!”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người cũng ngẩn ra.
Điện chủ Cực Sinh Điện muốn cưỡng chế kết thúc trận đấu này?
Không cần thể diện nữa?
Nhưng mà Địch Trần phẫn nộ chỉ đổi lại được sự lạnh nhạt không thèm để ý của Cực Thiên Phong Tâm.
Nếu như Cực Thiên Phong Tâm không đầu hàng thì trận đấu này vẫn được tiến hành tiếp.
Cuối cùng chỉ có một kết quả là bốn tên đệ tử của Vực Chủ đều chết ở trong tay Vân Liêu, Vân Liêu đạp lên Vực Chủ Phủ mà dương danh thiên hạ!
“Thằng nhãi ranh, ngươi lại dám làm lơ bổn điện chủ!”
Phanh ——
Địch Trần mở hết bốn mạch.
Đưa tay muốn một quyền đánh vào kết giới bảo hộ chiến trường bình nguyên.