Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1135 - 【Vip】 Từ Hôm Nay, Ngươi Ta Chính Là Kẻ Địch

【VIP】 Từ hôm nay, ngươi ta chính là kẻ địch 【VIP】 Từ hôm nay, ngươi ta chính là kẻ địch

Trong nháy mắt khi mở mạch môn ra, cường giả Địa Vô Cấm bảo hộ bên ngoài kết giới sợ hãi, vội vàng rút đi.

Hắn biết điện chủ muốn làm gì.

Điện chủ muốn tự mình ra tay kết thúc trận đấu này!

Nhưng mà, trong nháy mắt khi Địch Trần nắm quyền đánh lên kết giới bảo hộ thì một giọng nói từ trên trời vọng xuống.

“Địch điện chủ, ngươi cố tình phạm quy?”

Đây là tiếng của Ôn Bình.

Khi Ôn Bình vừa cất tiếng nói, nắm đấm của Địch Trần bỗng nhiên dừng lại ở một khoảng cách cách kết giới không xa, không thể tiến lên một chút nào.

Bởi vì có một đạo kiếm ý màu xanh trong nháy mắt đã đến bên cạnh Địch Trần.

Xung quanh kiếm ý, thanh liên bốn cánh như ẩn như hiện.

Mỗi một lần thanh liên bốn cánh hiện ra thì đều phóng ra một luồng kiếm ý mênh mông, khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.

Giờ phút này, tất cả người dùng kiếm đều hẫm sâu vào trong Thanh Liên Kiếm Ý, cả buổi không thể bình tĩnh lại.

Kiếm ý này còn mênh mông, mạnh mẽ hơn bất cứ kiếm ý gì mà bọn họ đã gặp.

Chỉ là một đạo kiếm ý thôi, cách khoảng cách xa như vậy mà còn khiến cho bọn họ cảm giác như mình đang ở dưới kiếm của Kiếm Thánh.

Có thể thấy, kiếm ý này khủng bố tới cỡ nào.

Địch Trần cũng bị luồng kiếm ý này làm cho kinh hãi cho nên không dám di chuyển nắm đấm của mình tới dù chỉ một chút nào.

Kiếm ý này mang tới cho hắn một cảm giác vĩ ngạn, mênh mông.

Không phải là Địa Vô Cấm có thể có được!

Địch Trần nuốt nước miếng một cái, sau đó giữ bình tĩnh thăm: “Ôn tông chủ định hạ sát thủ với bổn điện chủ?”

“Ta chỉ đang giữ gìn luật pháp của U Quốc thôi. Trong tranh tài Thất Vực Đăng Thiên Bảng, cho dù là ai cũng không thể nhúng tay vào, cho dù là Địch điện chủ cũng không ngoại lệ.”

Ôn Bình chính nghĩa lẫm nhiên nói.

Nếu không phải tất cả mọi người đều biết Ôn Bình đã công khai làm trái lại luật pháp của U Quốc thì đều sẽ cho là Ôn Bình đang giữ gìn luật pháp của U Quốc.

Địch Trần hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Bổn điện chủ không cần Ôn tông chủ nhắc nhở, nhưng hôm nay trận đấu này nhất định phải kết thúc. Trong chiến trường bình nguyên này, mỗi một người đều là hi vọng ccuar Hồng Vực trong tương lai, thiếu một người thì tương lai Hồng Vực sẽ yếu đi một chút. Cho dù bổn điện chủ bị trừng phạt, mất vị trí điện chủ này thì hôm nay ta cũng nhất định phải kết thúc trận đấu này!”

Giờ phút này, Ôn Bình rất muốn vỗ tay.

Nói miệng thì hay lắm!

Còn địa vị đó nữa!

Nếu đã nói như vậy rồi thì ta cũng không giả nữa!

“Địch điện chủ có thể đánh vỡ kết giới thử xem, bổn tông chủ sẽ khiến cho ngươi đi theo kết giới đó, cùng tan biến khỏi thế giới này.”

Ôn Bình lạnh lùng mở miệng.

Câu nói này làm cho tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Kim Bất Tam cũng không ngờ được Ôn Bình sẽ uy hiếp Địch Trần một cách trắng trợn như vậy!

Giết điện chủ?

Ôn Bình có gan làm như vậy không?

Lúc này, Kim Bất Tam lạnh giọng nói: “Ôn tông chủ, ngươi nói như vậy thì hơi quá rồi!”

Dứt lời, Kim Bất Tam cũng mở mạch môn ra.

Phanh.

Bốn mạch đều mở.

Trong nháy mắt, tình huống trở nên giương cung bạt kiếm.

Lúc này, tranh tài trong chiến trường bình nguyên đã không còn sức hấp dẫn nữa, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ba người.

Tông chủ Bất Hủ Tông dám động thủ thật không?

Địch Trần và Kim Bất Tam sẽ đánh với Ôn Bình thật sao?

Tất cả mọi người khẩn trương mong đợi xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Sau đó thấy Ôn Bình không tiếp tục nói gì nữa, nhìn chằm chằm chiến trường bình nguyên.

Trong chiến trường bình nguyên, giờ phút này Vân Liêu đang dùng Bạo Phong Kiếm Trận tập kích Cực Thiên Phong Tâm, mặc dù Độc Tôn lại đứng lên, hợp lực với Cực Thiên Phong Tâm đối phó Bạo Phong Kiếm Trận.

Nhưng mà với trạng thái của Độc Tôn lúc này thì hắn lo cho bản thân mình còn chưa xong.

Trợ giúp Cực Thiên Phong Tâm là chuyện không thể nào.

Cuối cùng, bị mấy chục thanh ngân kiếm cắm vào ngực mà chết.

Tất cả mọi người nhìn Độc Tôn chết, không ai nói câu nào.

Nhưng mà trong lòng mọi người đều biết, một trận đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Một trận chiến đỉnh phong Hồng Vực!

“Cực Thiên Phong Tâm, Diệp Vu Bình biết ngươi yêu nàng không?”

Vân Liêu bỗng nhiên hỏi.

Cực Thiên Phong Tâm không có đáp.

Vân Liêu cười nói: “Xem ra là biết... rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao nàng lại không chấp nhận ngươi. Bởi vì ba vị sư huynh của ngươi chết mà ngươi cũng không thèm nhìn lấy một cái, chứng tỏ ngươi vốn là loại người rất vô tình. Diệp Vu Bình hiểu rõ ngươi cho nên nàng mới không thích loại người vô tình như ngươi.”

“Ngươi muốn chết!”

Cực Thiên Phong Tâm phẫn nộ đáp lại.

Dáng vẻ như bị nói trúng tim đen.

Kiếm trong tay lại điên cuồng thêm mấy phần.

Vân Liêu thấy thế thì không khỏi âm thầm cười một tiếng.

Hắn chỉ tùy tiện đoán thôi.

Không ngờ Cực Thiên Phong Tâm tưởng thật.

Nữ nhân không thích ngươi chính là không thích ngươi, làm gì mà có nhiều lý do như vậy.

“Đối với ngươi, ta muốn giết người tru tâm.” Vân Liêu lẩm bẩm một câu, sau đó lại phóng thích ma pháp tam giai Sâm Lâm Chi Ca.

Vân Liêu đang khôi phục tiêu hao.

Cực Thiên Phong Tâm thì không ngừng đánh.

Cũng không lâu lắm, toàn thân Cực Thiên Phong Tâm đều là vết kiếm thương, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng mà Cực Thiên Phong Tâm vẫn run run rẩy rẩy quơ Tam Xích Thanh Phong Kiếm trong tay.

Phốc.

Mười mấy hơi thở sau, Cực Thiên Phong Tâm bị một kiếm xuyên tim.

Cực Thiên Phong Tâm ngơ ngẩn.

Chỉ ngần ra một lúc, trên người lại cắm thêm mấy chục kiếm.

Mấy hơi về sau, Cực Thiên Phong Tâm giống như diều đứt dây từ không trung rơi xuống.

Bịch!

Sau khi rơi xuống đất thì không còn động tĩnh gì nữa.

“Kết thúc.”

Vân Liêu như trút được gánh nặng.

Cũng ngay một khắc này, Địch Trần chậm rãi buông nắm đấm xuống, đưa mắt nhìn thi thể Cực Thiên Phong Tâm, sau đó bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Bốn người đều chết hết.

Vực Chủ Phủ không còn mặt mũi!

Bình Luận (0)
Comment