Vực Chủ Phủ thành bàn đạp cho Bất Hủ Tông lấy được thanh danh vang dội!
“Ôn tông chủ, bổn điện chủ nhớ kỹ ngươi. Từ hôm nay, ngươi ta thế bất lưỡng lập!”
Khi cảm nhận được Thanh Liên Kiếm Ý bên cạnh đang chậm rãi tiêu tán, Địch Trần lạnh lùng nhìn Ôn Bình trên bầu trời.
Hai hơi sau, Địch Trần hóa thành kinh hồng đi xa.
Từ giờ khắc này, hai người chính là kẻ địch!
Ôn Bình nhìn hướng Địch Trần đi xa, biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã nổi lên sát ý.
Địch Trần không thể giữ lại!
Bên cạnh, Kim Bất Tam thấy chuyện đã đến nước này, cũng đóng mạch môn lại, cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Ôn Bình nữa.
“Chư vị, cáo từ!”
Lúc này, Kim Bất Tam cũng hóa thành kinh hồng đi xa.
Trong nháy mắt khi Kim Bất Tam đi xa, người phía dưới bộc phát ra tiếng hoan hô như sấm.
Bất Hủ Tông!
Vân Liêu!
Hơn phân nửa người bên dưới đều gào to năm chữ này, nhảy cẫng lên hoan hô.
Trong nháy mắt khi Vân Liêu ra khỏi chiến trường bình nguyên, vô số người chen chúc mà tới.
Người của Bất Hủ Tông thì xông lên đầu, sau khi chạy tới thì vây Vân Liêu lại.
Bốn tên đệ tử của Nghịch Thiên Tông đang vui sướng sau lưng Vân Liêu cũng bị vây lại, bị một đám người hô to ném lên không trung.
Bọn họ đều đang chúc mừng cho thắng lợi của Vân Liêu.
Ôn Bình cũng cách không tán thưởng Vân Liêu một câu: “Thắng rất là xinh đẹp!”
Vân Liêu nhếch miệng cười một tiếng, hơi cuối đầu với Ôn Bình.
Có thể được tông chủ tán dương, đó chính là vinh hạnh của hắn.
Cũng là thứ mà hắn muốn nhất.
Nhưng mà sau khi Ôn Bình tán dương Vân Liêu một câu thì lại đưa mắt nhìn hướng mà Địch Trần và Kim Bất Tam đi xa.
Sát ý sôi trào trong lồng ngực!
Sau đó, Ôn Bình quay qua nhìn ba người Vân Thủy Tại Thiên bên cạnh, nói: “Ba vị, hẹn khi khác chúng ta sẽ gặp lại... hôm nay bổn tông chủ còn có chuyện cần làm, ta đi trước.”
“Vậy thì đi đi, còn nhiều thời gian mà, Ôn tông chủ, hẹn khi khác chúng ta sẽ tụ họp.” Vân Thủy Tại Thiên có chút thất vọng lên tiếng đáp lại.
Sau đó thì Âm Dương Nhị Lão cũng nói vài câu khách sáo.
Lúc này, Ôn Bình tiếp rời đi.
Hướng đi của hắn lại ngược lại với hướng đi của hai người Địch Trần.
Nhưng mà sau khi bay ra ngàn dặm, Ôn Bình ngồi lên phi thuyền, mở ra chức năng ẩn hình ra, sau đó thay đổi hướng đi, đuổi theo hướng mà Địch Trần bay đi.
Nếu như Địch Trần đã nói kể từ ngày hôm nay trở đi hai người là kẻ địch.
Vậy thì Ôn Bình chắc chắn phải giết Địch Trần.
Không thể để cho kẻ địch như vậy sống sót được, nếu không thì sẽ mang tới một chút phiền phức không cần thiết cho Tẫn Tri Lâu.
Trên phi thuyền.
Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra.
“Hắn đang ở đâu?”
Bên kia Truyền Âm Thạch Trần Hiết vội nói: “Tông chủ, Địch Trần về tới trụ sở của Cực Sinh Điện, đồng thời Kim Bất Tam cũng đang ở đó.”
“Hai người bọn họ nói gì rồi?”
“Địch Trần còn đang tức giận, giận mắng tông chủ và Bất Hủ Tông, đồng thời còn tỏ vẻ nhất định phải làm cho tông chủ trả giá đắt. Còn Kim Bất Tam thì đang lo lắng, lặp đi lặp chuyện chưa hoàn toàn được chuyện mà Vực Chủ dặn dò, không biết nên bàn giao như thế nào.”
“Trả giá đắt? Địch Trần, ngươi bản lĩnh không lớn nhưng khẩu khí cũng không nhỏ.” Ôn Bình lại nói: “Phái Hắc Ảnh mới, giám thị luôn cả Kim Bất Tam, nghe xem chuyện mà Vực Chủ dặn dò Kim Bất Tam làm là chuyện gì.”
Ôn Bình cảm thấy có thể là chuyện hợp tác với Bất Hủ Tông.
Bởi vì Kim Bất Tam từng nhắc tới khi Vân Liêu đại chiến với Cực Thiên Phong Tâm.
Nhưng hắn không dám chắc những gì mình suy đoán là đúng cho nên chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.
“Thuộc hạ sẽ điều Hắc Ảnh qua đó ngay, nhưng mà... tông chủ, thuộc hạ sợ tiếp theo Cực Sinh Điện sẽ chèn ép Tẫn Tri Lâu.” Tuy nói là lo lắng nhưng không thấy trong giọng nói Trần Hiết có vẻ lo lắng gì, chỉ cảm thấy trong giọng nói của hắn như muốn liều một phen.
Liều diệt Cực Sinh Điện.
Ôn Bình nói: “Không sao, Cực Sinh Điện không gây được sóng gió gì. Còn địa bàn Hiên Đình Các và Âm Dương gia, người có thể tự mình đến Đăng Thiên Nguyên bàn với Vân Thủy Tại Thiên và Âm Dương Nhị Lão. Bọn họ có ý giao hảo với ta nên sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Tông chủ, thuộc hạ đến bàn có phải là có chút không ổn hay không?” Trần Hiết tự biết mình chỉ là một trưởng lão của Bất Hủ Tông thôi.
Ôn Bình trầm giọng nói: “Không có gì mà không ổn cả, ngươi đại biểu ta, đại biểu cho Bất Hủ Tông. Đừng vì thực lực của bọn họ mà cảm thấy bọn họ cao hơn người một cấp, đó không đại biểu được cho cái gì cả, bởi vì không bao lâu nữa thì bọn họ phải ngước lên nhìn ngươi.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Trần Hiết cười một tiếng.
Đúng là mình nên thay đổi tâm tính một chút.
Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì đã sao?
Bây giờ Bất Hủ Tông ngay cả nửa bước Thiên Vô Cấm cũng giết!
Thượng cảnh cũng chỉ thường thôi.
Ôn Bình nhắc nhở: “Có một chuyện người cần phải chú ý, đó là đừng có cho là Hiên Đình Các và Âm Dương gia có thể trở thành bằng hữu thật. Bởi vì Bất Hủ Tông có thể đoạn tuyệt với U Quốc bất cứ lúc nào, đến lúc đó, có thể bọn họ chính là người đầu tiên đánh chúng ta.”
...
Trụ sở của Cực Sinh Điện.
Dưới một tòa lầu màu đỏ, tất cả mọi người đi ngang qua đều khẩn trương vội vàng đi qua, hoàn toàn không dám dừng lại chút nào.
Bởi vì tiếng mắng chửi của Địch Trần đang vọng từ trên đó xuống.
Tiếng mắng chửi giống như tiếng sấm vậy, vang vọng bốn phía lầu cao, khiến cho tất cả mọi người trong Cực Sinh Điện lòng người bàng hoàng, sợ bị giận chó đánh mèo.
“Hắn dám uy hiếp ta! Hắn chỉ là tông chủ một tông môn, một thế lực dưới trướng U Quốc thôi mà cũng dám uy hiếp ta. Kim Bất Tam, ngươi có thể đừng nói chuyện hợp tác nữa được hay không? Bất Hủ Tông đã giẫm lên tới trên mặt Vực Chủ rồi, thái độ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Địch Trần quay qua nhìn Kim Bất Tam bên cạnh, gào thét.
Kim Bất Tam nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài, sau đó nặng nề thở ra, giống như là đang cố gắng đè nén cơn giận.