“Còn không phải là do ngươi tự mình đưa mặt tới! Mới đầu cũng chỉ mất một chút mặt mũi thôi, cùng lắm cũng chỉ bị người khác chế cười vài câu.” Kim Bất Tam trầm giọng đáp lại.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì!”
“Ta có ý gì, ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tại sao ngươi không đánh một quyền đó ra, nếu ngươi thích đưa mặt cho người ta đạp như vậy thì bây giờ ngươi còn nổi nóng cái gì?” Kim Bất Tam chỉ cảm thấy lúc ấy Địch Trần sợ.
Nếu một quyền đó đánh ra!
Kết giới bảo hộ phá!
Ba người mở ra đại chiến!
Nếu đại chiến diễn ra, mặt mũi của Vực Chủ Phủ còn có thể giữ được.
Hơn nữa, sau đó Vực Chủ có truy cứu trách nhiệm thì Bất Hủ Tông cũng sẽ bị Vực Chủ trừng phạt.
Rõ ràng là một nước cờ hay!
Địch Trần lại rút lui.
Địch Trần nghe nói thành lỗi của mình thì tức giận đáp lại: “Kim Bất Tam, nếu đạo kiếm ý đó dán vào gò mà của ngươi mà ngươi còn dám nói ra câu nói này thì ta đây phục ngươi! Đúng là thứ đứng nói chuyện không biết đao lưng, vậy sao người không ra tay. Tông chủ Bất Hủ Tông đó cũng đã mở miệng uy hiếp, ngươi chỉ dám mở mạch môn mà không dám động thủ!”
“Đúng là không thể nói lý được!” Kim Bất Tam phất ống tay áo một cái, chắp hai tay sau lưng, sau đó quay người bay từ cửa sổ ra ngoài.
Tiếng tức giận của Địch Trần từ sau lưng vọng đến.
“Cút!”
Sau khi Kim Bất Tam rời đi, Địch Trần gọi hộ vệ ngoài cửa vào, không nói gì khác ngoài quở trách một trận, sau đó đạp vài cước.
Sau khi trút giận, sắc mặt Địch Trần trầm xuống.
Sắc mặt trầm như mây đen.
Tựa như sau một khắc thì sẽ xuất hiện sấm sét vang dội.
Ngồi trước bàn sách, nâng bút viết.
Cảnh tượng này bị Hắc Ảnh bò trên xà nhà nhìn thấy.
...
Trên phi thuyền.
“Tông chủ, Địch Trần vừa mới viết một phong thư gửi cho Vực Chủ. Kể lại chuyện bốn người Cực Thiên Phong Tâm chết, tình cảnh của Diệp Vu Bình, chuyện ngài uy hiếp hắn. Thêm mắm thêm muối không ít, sợ sẽ bất lợi cho tông chủ.”
Trong khoảnh khắc khi Địch Trần gửi thư đi, Trần Hiết ngồi ở lầu ba của Tẫn Tri Lâu vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra.
Không đợi Ôn Bình nói chuyện, Trần Hiết còn nói thêm: “Hơn nữa, Địch Trần cố ý châm ngòi quan hệ giữa ngài và Vực Chủ Phủ, trong thư nhiều lần đề cập đến chuyện phải cho Bất Hủ Tông một bài học. Nếu thư này đến tay Vực Chủ thì chắc chắn Vực Chủ sẽ nổi trận lôi đình.”
Sau khi nghe xong, Ôn Bình kêu phi thuyền dừng.
Không có vội vã bay tới trụ sở của Cực Sinh Điện.
“Có thể ngăn thư lại không?” Ôn Bình hỏi.
“Thư do một loại yêu vật Dực tộc đặc thù đưa đi, nó có thể xuyên qua vách chắn Khúc Cảnh, trừ phi là cường giả Thiên Vô Cấm, nếu không thì không ai có thể cản lại được.”
“Vậy xem ra, nếu như Địch Trần chết lúc này thì đối tượng thứ nhất mà Vực Chủ hoài nghi sẽ là ta, sẽ gia tốc Bất Hủ Tông quyết liệt với U Quốc.”
Đây cũng là nguyên nhân mà Ôn Bình cho phi thuyền dừng lại.
Bây giờ không thể đoạn tuyệt với U Quốc.
Ít nhất là không thể đoạn tuyệt trước kia Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc.
Bởi vì nhiệm vụ hệ thống.
Nếu như quyết liệt ngay lúc này, nếu Vực Chủ hủy bỏ tư cách dự thi của Bất Hủ Tông, như vậy thì nhiệm vụ bốn trăm ngàn danh vọng sẽ thất bại.
Bên kia Truyền Âm Thạch, Trần Hiết nghe Ôn Bình nói như vậy thì hơi kinh ngạc.
“Bây giờ tông chủ đang trên đường đi giết Địch Trần?”
“Ừm.”
Ôn Bình gật gật đầu.
Trần Hiết yên lặng mấy hơi, sau đó kinh ngạc tán thán một câu: “Tông chủ, ngài đúng là quyết định nhanh chóng. Thuộc hạ có lời không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
“Địch Trần chết, tất nhiên Vực Chủ sẽ hoài nghi ngài đầu tiên. Cho dù là không có chứng cứ thì cũng sẽ chế tạo chứng cứ chĩa thẳng mũi dùi vào ngài. Bởi vì bốn tên đệ tử của Vực Chủ bỏ mình, lại thêm ngài giết người của Cực Sinh Điện, sau đó còn uy hiếp điện chủ Cực Sinh Điện Địch Trần trước mặt mọi người, tất cả những chuyện này khiến cho Vực Chủ cần phải lập uy, để cứu vãn mặt mũi cho Vực Chủ Phủ.”
“Không sao.”
“Chẳng lẽ tông chủ có kế hoạch tốt hơn?”
“Ngày mai, khi Bất Hủ Nhật báo tuyên truyền tin tức Vân Liêu đại chiến với Cực Thiên Phong Tâm thì thêm một câu nói của ta vào đó.”
“Xin tông chủ hãy nói!”
Trần Hiết có chút chờ mong với kế hoạch của tông chủ.
“Đệ nhất Hồng Vực, có thể lấy được một tấm Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù do Tuyền Qua Thần Tượng của Bất Hủ Tông chế tạo.”
“Tông chủ, ngài?”
Trần Hiết có chút không hiểu.
Trong thời gian ngắn, hắn không nghĩ ra được hành động lần này của tông chủ là có ý gì.
“Chỉ cần ngươi tuyên truyền rộng rãi tin tức này là được, đồng thời in lên Bất Hủ Nhật báo, như vậy là có thể giải quyết được. Còn nguyên nhân, rất đơn giản. Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù, có lẽ sự cám dỗ của nó rất lớn nhưng lại không đủ để trí mạng. Nhưng Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ thì vô cùng trí mạng. Nửa bước Thiên Vô Cấm, thậm chí cường giả Thiên Vô Cấm, bọn họ đều cần Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.”
“Cứ như vậy, cho dù Vực Chủ có biết ngài giết Địch Trần thì sợ là cũng phải nuốt giận vào bụng.” Trần Hiết lập tức vui vẻ.
“Không chỉ có như thế. Hơn nữa, còn muốn nói cho hắn biết, Bất Hủ Tông không chỉ có thể có cường giả Thiên Vô Cấm mà còn có một Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng. Nếu muốn hợp tác với Bất Hủ Tông thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn, bởi vì Bất Hủ Tông có thể tìm một người khác để hợp tác bất cứ lúc nào.”
“Tông chủ cao chiêu, thuộc hạ sẽ sai người dàn xếp chuyện này thỏa đáng!” Trần Hiết hưng phấn.
Chiêu này của tông chủ, tuyệt!
Địch Trần!
Ngươi nhất định phải chết!
Khi Trần Hiết hưng phấn thì Ôn Bình nói tiếp: “Tóm lại, nhớ phải bảo đảm ngày mai, trong tay Vực Chủ sẽ xuất hiện một phần Bất Hủ Nhật báo.”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Trần Hiết gật đầu đáp.
...
Phi thuyền lại khởi động.