Giờ phút này, chỉ huy muốn tự mình bàn với Tẫn Tri Lâu, đồng nghĩa với việc nói thẳng cho bọn họ biết.
Chuyện này rất gấp!
Bắt buộc phải làm!
Chắc chắn lâu chủ Tẫn Tri Lâu đó sẽ ra giá trên trời.
Hãn Ly đáp: “Không sao, ta nghĩ hắn cũng không dám. Hơn nữa lão phu cũng muốn nhìn thấy lâu chủ Tẫn Tri Lâu tay mắt thông thiên này là hạng người như thế nào.”
Thấy Hãn Ly đã quyết, các tướng lĩnh cũng không tiện nói gì.
Trong đó, một tên tướng lĩnh bay đi, đi phân đà của Tẫn Tri Lâu, tìm người của Tẫn Tri Lâu.
Người của Tẫn Tri Lâu ở Vô Thượng Thành đều là tiểu nhân vật Thần Huyền Cảnh, nghe nói là phó vực chủ muốn tự mình bàn với lâu chủ thì vội vàng dùng Truyền Âm Thạch liên hệ với bên trên.
Tin tức từng tầng đi dần lên, trăm hơi thở sau thì truyền đến chỗ Trần Hiết.
Trần Hiết nghe được tin tức này thì cười nói: “Đợi không kịp? Xem ra một ngàn vạn miếng bạch tinh này hoàn toàn ổn.”
Nếu như một ngàn vạn tới tay, tương lai một hai năm Tẫn Tri Lâu cũng sẽ không thiếu tiền.
Hơn nữa, có một ngàn vạn này đủ để cho Bất Hủ Nhật báo bao trùm các vực xung quanh trong thời gian ngắn.
Lúc này, Trần Hiết liên hệ người ở Vô Thượng Thành, sau một lát thì nghe được tiếng Hãn Ly.
“Nói chuyện với tảng đá?”
Giọng nói tràn đầy nghi ngờ của Hãn Ly vọng ra.
Bên kia Truyền Âm Thạch, Trần Hiết mở miệng: “Hãn Ly tiền bối, kính đã lâu!”
Hãn Ly nghe tiếng từ Truyền Âm Thạch vọng ra, trong lòng giật thót, nhưng bởi vì có không ít người ở đây cho nên chỉ kinh ngạc thoáng qua.
Nhưng khi nhìn Truyền Âm Thạch, Hãn Ly không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Một hòn đá nhỏ mà thắng được ngàn vạn loại phương pháp truyền âm của U Quốc!
Xem ra thứ này cũng do tên Tuyền Qua Thần Tượng sau lưng Bất Hủ Tông chế tạo.
Nếu như thứ này có thể thuộc về bọn họ, U Quốc chắc chắn sẽ bước vào một thế giới mới.
Kềm nén suy tư trong lòng, Hãn Ly hỏi: “Ngươi chính là lâu chủ Tẫn Tri Lâu?”
“Đúng thế.”
Trần Hiết đơn giản đáp một tiếng.
Hãn Ly lại nói: “Các hạ thần long thấy đầu không thấy đuôi, còn thần bí hơn cả tông chủ Bất Hủ Tông, đúng là khiến cho người ta thấy kỳ lạ.”
“Chỗ nào, so với Hãn Ly tiền bối ngài thì kém xa.” Trần Hiết cũng không vội, nếu Hãn Ly muốn tiếp tục khách sáo thì cứ tiếp tục khách sáo đi.
Người muốn mua tiêu đề chính là Hãn Ly.
Gấp cũng là Hãn Ly.
Quả nhiên, tiếp tục khách sáo hai câu, sau đó Hãn Ly vội vã không nhịn nổi mà đi thẳng vào vấn đề.
“Một trăm vạn miếng bạch tinh, bán tiêu đề của Bất Hủ Nhật báo ngày mai cho lão phu, được không?” Hãn Ly nói một cái giá tiền không rẻ.
Trăm vạn bạch tinh.
Không ít.
Thế lực ngũ tinh bình thường hoàn toàn không bỏ ra nổi nhiều bạch tinh như vậy.
Trần Hiết nghe cái giá tiền này thì không có bật cười, chỉ lạnh nhạt nói: “Hãn Ly tiền bối, chuyện này ta không làm chủ được. Bất Hủ Nhật báo bán cho ai, giá cả như thế nào đều phải do tông chủ chúng ta làm chủ.”
“Vậy thì muốn bao nhiêu bạch tinh thì lâu chủ mới có thể làm chủ?” Hãn Ly cũng không phải người ngu, sao lại không biết ý Trần Hiết.
Trần Hiết cố ý trầm tư một buổi, nói: “Hãn Ly tiền bối, ngài nói đùa. Bao nhiêu bạch tinh ta cũng không dám thay tông chủ làm chủ. Nhưng mà tông chủ cũng có dặn dò, nếu như Hãn Ly tiền bối ra được một ngàn vạn bạch tinh thì ta có thể làm chủ. Nếu thấp hơn cái giá tiền này thì nhất định phải chờ tông chủ từ Đăng Thiên Nguyên trở lại tông rồi mới bàn lại.”
“Một ngàn vạn!”
“Hắn đúng là dám giở công phu sư tử ngoạm!”
Vừa nghe con số một ngàn vạn bạch tinh, rất nhiều tướng lĩnh Thần U Quân đều gấp.
Một ngàn vạn bạch tinh!
Có mấy cái thế lực trong Hồng Vực có thể lấy ra được.
Như Hồng Diệp Môn cũng chưa chắc có thể lấy ra được.
Trần Hiết nghe nói như vậy thì cũng không định nói tiếp nữa: “Hãn Ly tiền bối, ngài đợi tông chủ chúng ta trở về rồi bàn đi. Thấp hơn một ngàn vạn bạch tinh thì ta thật sự không làm chủ được!”
Hãn Ly hơi bất mãn, nói: “Các hạ thật sự không muốn nể mặt lão phu? Phải biết, cho dù là Tẫn Tri Lâu hay là Bất Hủ Tông thì đều là thế lực trong Hồng Vực, thuộc Vực Chủ Phủ ta quản lý. Tốt nhất các hạ nên nghĩ rõ ràng rồi nói. Nhiều một bằng hữu dễ chịu hơn nhiều một kẻ địch.”
Trần Hiết kêu khổ: “Hãn Ly tiền bối, ai dám không nể mặt ngài chứ... nhưng mà thấp hơn một ngàn vạn bạch tinh ta cũng không dám thay tông chủ quyết định. Ngài có muốn thương lượng với tông chủ chúng ta không, ta có thể giúp ngài liên hệ tông chủ chúng ta.”
Hãn Ly lạnh giọng nói: “Lão phu thời gian không nhiều.”
“Sẽ không để cho ngài chờ lâu.”
Dứt lời, Trần Hiết cắt đứt liên hệ với Truyền Âm Thạch.
Một giây sau, Hãn Ly một chưởng đánh gãy cái bàn trước mặt.
Trần Hiết thì cười liên hệ với Ôn Bình, nói lại từng chữ trong cuộc đối thoại của hắn với Hãn Ly cho Ôn Bình nghe.
Cuối cùng, Trần Hiết kèm theo một câu: “Tông chủ, ngài xem có cần kéo dài hắn nữa không?”
Không chịu ra một ngàn vạn?
Vậy thì để cho người tiếp tục chờ.
Xem ai cuống cuồng!
Ôn Bình mới ở trong địa ngục vong linh mấy giờ, không có chút thu hoạch nào, nghe nói Hãn Ly thậm chí ngay cả một ngàn vạn bạch tinh cũng không muốn cho, nói: “Để ta nói!”
Khi liên hệ với người ở Vô Thượng Thành, Ôn Bình mở miệng nói: “Ai tìm ta?”
Hãn Ly nghe tiếng của người khác vang lên thì vội vàng đáp: “Các hạ là tông chủ Bất Hủ Tông?”
“Ừm.”
Ôn Bình đáp.
Hãn Ly cũng không còn khách sáo nữa, tức giận nói: “Ôn tông chủ, người của ngài có chút lòng tham không đáy! Tiêu đề của Bất Hủ Nhật báo mà muốn một ngàn vạn bạch tinh một ngày?”
“Hắn đã nói sai, là hai ngàn vạn bạch tinh!”
Ôn Bình trả lời.
Vẻ mặt Hãn Ly lập tức cứng lại.
Hắn sửng sốt một hồi, hoài nghi mình nghe lầm: “Ôn tông chủ, ngươi vừa nói bao nhiêu?”
“Một ngàn vạn là giá cho bằng hữu. Hai ngàn vạn mới là giá thường.” Ôn Bình trả lời.
Hãn Ly tức giận nói: “Ý là chúng ta không là bằng hữu?”