"Các vị, các ngươi còn chạy cái gì? Chúng ta đứng đây nhìn tiền bối Già Thiên Lâu chúng ta giết đám gà đất chó sành của Bất Hủ Tông đó. Chẳng phải sung sướng sao! Mẹ, cho rằng Già Thiên Lâu ta không người nào sao? Cho rằng địa bàn của Già Thiên Lâu ta là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Trong cơn hưng phấn như thủy triều, đám người vốn chỉ lo thoát khỏi chiến trường bắt đầu ngừng lại, từng người quay đầu lại, nhìn lão giả họ Khương trên bầu trời, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cái mạch môn thứ năm sau lưng hắn!
Trước đó bọn họ khủng hoảng cỡ nào, biệt khuất cỡ nào thì bây giờ bọn họ hưng phấn và kích động bấy nhiêu đó.
Bởi vì Già Thiên Lâu luôn là tín ngưỡng của bọn họ, khi Bất Hủ Tông phá hư tín ngưỡng của bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, có người đột nhiên xuất hiện cứu vớt tín ngưỡng của bọn họ, tâm tình này là mấy người không có tín ngưỡng hoàn toàn không hiểu được.
Cho nên bọn họ mới đều dừng bước, ngừng chân đứng xa nhìn tất cả những chuyện này, quên đi chuyện nếu như chiến đấu lan đến gần bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ chết.
Cùng lúc đó, ngay trong khoảnh khắc khi lão giả họ Khương mở mạch môn ra, từng sợi mạch khí màu đỏ thắm từ trong mạch môn của lão giả họ Khương chui ra, bay về phía Khúc Cảnh thông đạo. Khúc Cảnh thông đạo vốn đang rộng mở nhưng theo từng sợi mạch khí màu đỏ thắm đi vào, cửa vào bắt đầu khép kín lại, trong hai cái hô hấp ngắn ngủi thì đã hoàn toàn khép kín lại, con đường duy nhất rời khỏi địa bàn của Già Thiên Lâu tan biến như thế.
Lão giả họ Khương lẳng lặng nhìn Khúc Cảnh thông đạo đóng lại, sau đó cười như không cười nhìn Mộc Long đang lao tới mình, nói: "Khoảng cách lần đồ Long trước đã hơn ba trăm năm, vốn cho rằng lần trước Yêu tộc nội loạn đã khiến cho Long tộc mai danh ẩn tích trên thế giới này. Không ngờ hôm nay lại đồng thời gặp ba con, chỉ tiếc, các ngươi đều quá yếu."
Nói xong, lão giả họ Khương còn lắc đầu, giống như là rất thất vọng.
Khi hắn lắc đầu xong, tay phải chậm rãi giơ lên. Ngón trỏ chỉ vào đầu Mộc Long, sau đó mạch môn chấn động mạnh, một đạo hỏa tuyến giản dị tự nhiên bắn ra.
Nhưng khi đạo hỏa tuyến này bay ra được mười trượng, trăm trượng thì giản dị tự nhiên vốn có không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một luồng sát ý cực kỳ lăng lệ. Sát ý này hội tụ thành một điểm, đánh trúng mũi nhọn hỏa tuyến, mặc dù không bì được sát ý mênh mông sục sôi nhưng lại khiến cho người ta kinh hãi hơn cả sát ý phô thiên cái địa.
"Một chỉ này, mặc dù chỉ là một đòn công kích của Thiên Vô Cấm bình thường, nhưng đủ để giết chết bất cứ người dưới Thiên Vô Cấm nào. Mộc Long, ngươi chống đỡ được sao?"
Lão giả họ Khương khẽ chế giễu một tiếng, sau đó nhìn khoảng cách của hỏa tuyến với Mộc Long càng ngày càng gần.
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu thảm của Cảnh Vô Tính lại vang lên trước.
Ám Lưu Tịch Diệt hóa thành khói đen lượn lờ, chui từ trong thân thể Cảnh Vô Tính ra, cùng thời điểm đó, Hắc Liêm to lớn cũng chẻ đôi thân thể Cảnh Vô Tính.
Từ đầu đến mông, Ám Lưu Tịch Diệt chém hắn thành hai khúc!
Máu tươi bắn ra trên trời, hóa thành một trận mưa máu đỏ tươi.
Trước khi chết, Cảnh Vô Tính tuyệt vọng nhìn lão giả họ Khương, miệng vẫn không quên kêu cứu: "Khương tiền bối, cứu. . . ta. . ."
"Cảnh huynh!"
"Cảnh huynh!"
Ba người Khôi Thanh kinh ngạc nhìn Cảnh Vô Tính bị Ám Lưu Tịch Diệt chém ra làm hai khúc, sau đó bị Hắc Long tùy ý dùng long trảo chộp lấy.
Ba người đều cho là Khương tiền bối đến thì có thể khiến cho thế cục nghịch chuyển, có thể cứu Cảnh Vô Tính đang nguy cơ sớm tối, nhưng mà vẫn không thể thay đổi vận mệnh của Cảnh Vô Tính.
Sao Bất Hủ Tông dám?
Khúc Cảnh thông đạo bị phong bế, bọn họ còn dám giết người của Già Thiên Lâu.
Mà còn là giết Cảnh Vô Tính ngay trước mặt cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu.
Các cường giả của Chiến bộ với người của Di Thiên Thành vốn đang ngừng chân đứng xa nhìn cũng đều không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm bầu trời, phẫn nộ trong lòng như núi lửa phun trào.
Ý nghĩ của bọn họ cũng không khác gì ba người Khôi Thanh.
Bọn họ đều ngạc nhiên nghi ngờ, sao Bất Hủ Tông dám giết người của Già Thiên Lâu bọn họ ngay trước mặt cường giả Thiên Vô Cấm.
"Bất Hủ Tông này điên rồi sao? Còn dám giết Chiến Thần của Già Thiên Lâu ngay ở trước mặt cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu ta, không sợ sau khi giết bọn họ thì Khương tiền bối trực tiếp tiến vào Hồ Thiên Địa, tàn sát hết Hồ Thiên Địa sao?”
"Không cần biết bọn họ có sợ hay không. Huyết thù như thế, nếu không giết sách toàn bộ sinh linh trong Hồ Thiên Địa thì khó mà giải được mối hận trong lòng ta!”
Từng tiếng gầm thét phẫn nộ từ trong biển người bạo phát ra.
Nếu không phải trận đại chiến này bọn họ tham dự không được thì bọn họ rất muốn xông tới, xé nát người của Bất Hủ Tông.
Khi quần tình xúc động, một tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm may mắn trốn thoát khỏi tay Băng Long đứng trên bầu trời trầm giọng nói: "Chư vị an tâm chớ vội, bây giờ Bất Hủ Tông điên cuồng chỉ có thể chứng minh bọn họ tuyệt vọng cỡ nào. Cảnh Vô Tính tiền bối chết, sẽ không chết vô ích, chắc chắn Bất Hủ Tông sẽ trả giá gấp trăm lần nghìn lần, đến lúc đó bản tọa sẽ tự mình dẫn các ngươi tiến vào Hồ Thiên Địa, rửa sạch cái nhục ngày hôm nay cho Già Thiên Lâu! Báo thù rửa hận cho người đã hy sinh của Già Thiên Lâu ta!"
Tiếng hoan hô, tiếng rống giận dữ như là sóng lớn thao thao bất tuyệt, vang tận mây xanh, cũng khiến cho lão giả họ Khương lên cơn giận dữ, lông mày đều run.
"Bất Hủ Tông!"
Lão giả họ Khương nổi giận gầm lên một tiếng, hỏa tuyến cũng theo tiếng mà bắn trúng Mộc Long.
Oanh.
Nhưng mà trong khoảnh khắc khi hỏa tuyến chạm vào đầu Mộc Long, tình huống hoàn toàn không giống như lão giả họ Khương nghĩ, trực tiếp xuyên qua đầu Mộc Long.